Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
Chương 80 : Thi nhảy (Cương thi bật nhảy)
Ngày đăng: 16:50 30/04/20
Sở Niệm cắn môi, không chớp mắt nhìn anh. Tô Lực nói không sai, cô bảo anh để thi thể lại, dù sao cũng phải cho anh một lý do hợp lý. Chỉ là......Ngộ nhỡ sau này thật sự xảy ra chuyện, thân phận của cô bị bại lộ cũng được, nhưng sự an toàn của Tô Lực bị uy hiếp, cô nên làm cái gì bây giờ?
Trong lòng cô rất giãy giụa, thấy Tô Lực chậm chạp không chịu nhượng bộ, Sở Niệm đành phải cầu cứu nhìn về phía Thương Sùng, hy vọng anh có thể thuyết phục Tô Lực rời đi.
Đáng tiếc, lúc Thương Sùng đi tới, chỉ nói một câu: "Có thể" rồi để cho Tô Lực đi dặn dò nhân viên làm việc.
Mi tâm Sở Niệm sắp nhíu thành một cục rồi, cô bèn hỏi: "Sao anh lại để cho anh ấy ở lại? Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây?"
"Em không để anh ta ở lại, chắc chắn anh ta cũng không đồng ý để lại thi thể ở đây cho em." Vừa rồi anh đã nghe rõ cuộc nói chuyện của Tô Lực và Sở Niệm. Tính tình của Tô Lực rất cố chấp, nếu dễ dàng lui bước như vậy, anh ta cũng sẽ không đuổi theo Sở Niệm, đến bây giờ vẫn chưa buông tay.
Đóng gói xong hành lý của cô, Thương Sùng nói tiếp: "Anh ta là cảnh sát,==...q.q.,,,doonnnn----===thân thủ sẽ không kém. Đợi giải quyết xong mọi chuyện, em xóa ký ức của anh ta đi là được. Những chuyện khác, bây giờ chúng ta chỉ có thể đi một bước tính một bước."
"Hết cách rồi sao?"
"Hết rồi."
Sở Niệm nặng nề thở dài, đáp: "Được rồi, cứ làm theo như anh nói đi."
Thương Sùng cười với cô, tìm một tảng đá lớn sạch sẽ, kéo cô ngồi xuống, nói: "Em đợi anh đi, anh qua nói với Tô Lực mấy câu."
Loại thứ ba là Thi nhảy, Hắc thi nạp âm khí hút máu vài chục năm, lông màu đen rụng đi, hành động bắt đầu dùng nhảy là chính, bước nhảy khá xa, sợ ánh mặt trời, không sợ người cũng không sợ bất kỳ gia súc nào. Loại này chính là kiểu cương thi mặc trang phục nhà Thanh nhảy tới nhảy lui, hút máu người mà mọi người vẫn xem trên ti vi đó. Có thể dùng máu chó đen và nước tiểu trẻ con để đối phó chúng, đương nhiên gạo nếp cũng có thể ngăn chặn thi khí của nó."
Thương Sùng dừng lại một lát, nhìn Sở Niệm nói ra: "Anh đoán Mặc Linh Linh đã gặp phải Thi nhảy, từ dấu răng trên cổ cô ấy, có thể con cương thi đó vừa tiến hóa không lâu.—lllqlqlldoonnnn---Cho nên thi khí trên hàm răng rất nặng, dấu răng cũng không quá sâu. Sau khi nó cắn qua Mặc Linh Linh, da của cô ấy mới tím đen như vậy."
"Chả trách em không thấy chút máu nào trên người Mặc Linh Linh, hóa ra là bị hút khô rồi." Sở Niệm rùng mình một cái, dịch thân thể đến gần đống lửa.
"Không phải anh nói có sáu loại à, vậy ba loại nữa đâu?"
"Ba loại đó đều phải trải qua sự biến đổi hàng trăm năm. Chúng nó sẽ không hút thêm máu người hay máu súc vật, chỉ biết hút linh hồn người, hơn nữa sẽ không lưu lại vết thương như vậy, rất ít và hiếm gặp."
Tô Lực nghe hồi lâu, rốt cục không nhịn được mở miệng: "Anh nói những thứ đó quá huyền huyễn rồi, nếu chỉ là dã thú bình thường thì sao?"
Lúc trước Thương Sùng đã nói một lát nữa những chuyện xảy ra đều không phải là hiện tượng tự nhiên, nhưng bây giờ nghe bọn họ đối thoại, Tô Lực vẫn cảm thấy khó tin tưởng.
Thương Sùng hờ hững liếc Tô Lực một cái, hiếm khi dằn lòng nói với anh: "Trên thế giới này không có loại dã thú nào sẽ ăn cạn hết máu con người, cho dù dơi hút máu cũng chẳng làm được."
"Anh chỉ là đang suy đoán, coi như bất hạnh bị anh nói trúng, vậy ba người chúng ta chưa chắc đã đối phó được với nó." Đôi mắt Tô Lực tối lại, lông mày cũng càng nhíu chặt.