Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 82 : Vùng vẫy giãy chết

Ngày đăng: 16:50 30/04/20


Hắc Long chính là tập hợp chính khí của trời đất thành một thể, đôi mắt màu đỏ thẫm lập tức nhìn thẳng vào thi nhảy, thân thể bay nhanh đến. Nó mở cái miệng rồng khổng lồ ra, không nói hai lời quấn lên người thi nhảy.



Thương Sùng vội vàng nhảy ra, thừa dịp thi nhảy và Hắc Long đang chiến đấu, nhấc chân một cái đạp thi nhảy ngã xuống đất. Một tay bẻ cổ nó, một tay bóp chặt yết hầu nó.



"Gừ!"



Thi nhảy hét lớn một tiếng, trơ mắt nhìn Thương Sùng bức oán khí từ cổ họng nó ra. Trong lúc vùng vẫy giãy chết đến cực điểm, mặc kệ thân thể đã bắt đầu thối rữa, xoay người một cái đánh về phía Tô Lực chẳng có chút lực phòng bị nào.



"Tô Lực!"



Sở Niệm kinh hãi, lấy gậy hàng ma ra, đánh thẳng vào cơ thể của thi nhảy. Hắc Long cũng đồng thời hút sạch sát khí trên thân thể nó, trong nháy mắt biến mất trên bầu trời.



Thương Sùng cũng chạy tới, một cước đá văng thi nhảy đã chết hẳn ra, cùng Sở Niệm đỡ Tô Lực lên. Sắc mặt của anh tái nhợt, ánh mắt hoảng hốt rõ ràng vẫn còn đang nhớ đến cảnh vừa rồi.



Sở Niệm nhìn ống tay áo của anh đã bị xé rách, rơi lả tả, nhíu mày, nỏi: "Anh ấy bị đả thương rồi, làm sao bây giờ?"



Trước kia cô nghe bà nội đề cập qua một lần, nếu như bị cương thi đả thương, không kịp thời xử lý. –llqllqdoonnn,.....===Vậy người kia sẽ bị thi khí tấn công vào tim rất nhanh, trở thành con thi nhảy tiếp theo.



Cúi đầu nhìn ánh mắt Tô Lực đã bắt đầu tan rã, trong lòng Sở Niệm liền vọt lên một sự khó chịu không thể nói ra.



Thương Sùng nhíu mày một cái, ý bảo Sở Niệm đặt Tô Lực ở trên mặt đất trước. Trầm tư mấy phút, anh nhìn về phía Sở Niệm, nói: "Giờ em hãy xóa ký ức của anh ta đi, lát nữa em đến bên đó dùng củi khô thiêu hủy hai thi thể kia. Nhớ kỹ, nhất định phải là củi khô. Về phần thi độc (độc của cương thi) ở trên người anh ta, anh sẽ nghĩ cách."



Sở Niệm chần chờ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu.



Thương Sùng đợi cô xóa hết ký ức này của Tô Lực, rồi đi tìm nhánh cây, mới đi đến bên cạnh, ngồi xuống. Nhìn Tô Lực đã lâm vào hôn mê, anh cười vô cùng bất đắc dĩ, nói: "Không ngờ cuối cùng lại phải cứu anh."
Tô Lực suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy có khả năng đó. Dù sao Thương Sùng và Sở Niệm chỉ là người bình thường, đối mặt với con gấu đen hung hãn như vậy, chắc chắn phản ứng đầu tiên chính là bỏ chạy.



Anh kéo băng gạc băng bó trên cánh tay ra, vết thương ấy giống như là bị gấu cào mà tạo thành. Nhíu mày, anh hỏi: "Vậy bọn họ có bị thương không?"



Cảnh sát Vương lắc đầu, đáp: "Không có, chỉ là cô gái tên Sở Niệm kia bị hù dọa một chút. Ngày hôm sau tôi gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy nói đã không sao rồi."



"Vậy là tốt rồi." Tô Lực thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa huyệt thái dương đau nhức.



"Hiện tại vụ án đó tiến triển đến đâu rồi?"



"Đã điều tra một tuần rồi, cũng không có phát hiện gì đặc biệt.—ll,,,,e,e,..quy,,,,,,don,,,,,---Chỉ là sau khi pháp y giải phẫu con gấu đen đó, phát hiện vết thương trên cổ Mặc Linh Linh phù hợp với răng nanh của con gấu, cho nên cấp trên đã nhận định gấu đen đã cắn chết Mặc Linh Linh. Thế nhưng...."



"Gì?" Tô Lực nâng mắt nhìn về phía cảnh sát Vương rõ ràng còn điều muốn nói.



"Chỉ là cha mẹ của Mặc Linh Linh vẫn không thể tiếp nhận sự thật này, đã đến trường làm ầm ỹ vài ngày liên tục rồi." Nghĩ đến bọ dạng đau khổ của cha mẹ Mặc Linh Linh, trong lòng cảnh sát Vương tự nhiên không thể bình tĩnh nữa. Bây giờ các gia đình đều là một cặp vợ chồng, một đứa nhỏ, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cho dù là người sắt đá cũng có thể cảm nhận được đôi chút.



"Trong lúc nhất thời không tiếp nhận nổi sự thật, đó cũng là thói quen bình thường của con người. Bảo bên phía trường học cho gia đình Mặc Linh Linh thêm chút thời gian, qua mấy ngày có lẽ sẽ không như vậy nữa."



"Vâng, vị Hiệu trưởng đó cũng không tệ lắm. Đã đưa ra hứa hẹn, sẽ cố gắng đền bù chút tổn thất cho bọn họ."



"Vậy là tốt rồi." 



Tô Lực nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi: "Hai ngày nay anh còn liên lạc với Sở Niệm không?"