Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 9 : Con mèo nhỏ

Ngày đăng: 16:49 30/04/20


Hai cảnh sát ngẩn ra, nhanh chóng đánh giá cô sinh viên có tướng mạo thanh tú ngọt ngào, ánh mắt không có chút kinh hoảng hay lẩn tránh nào ở trước mặt này.



Hai nguời nhìn nhau, mặc dù trong nội tâm không mấy tin tưởng, nhưng vẫn chuyên nghiệp chìa thẻ cảnh sát ra.



“Là như thế này, vụ án của Bạch Oánh, xin hãy theo chúng tôi về cục cảnh sát để hỗ trợ điều tra.”



Sở Niệm nhíu mày, im lặng một hồi, mới mở miệng: “Được rồi.”



Dọn xong đồ đạc của mình, cô mới nhìn rõ Mặc Vân Hiên đang lo lắng đầy mặt đứng sau lưng cảnh sát, dặn: “Tuần Lộc, cậu bảo Nhạc Du không cần lo lắng cho tôi đâu.”



Mặc Vân Hiên mím chặt môi mỏng, trong lòng tràn đầy lo lắng nhưng vẫn nhìn cô, gật nhẹ đầu. Vừa muốn mở miệng dặn dò cô vài câu, đã thấy Sở Niệm đặt ngón tay lên môi ý bảo cậu đừng lên tiếng, nên cậu đành im lặng, nhìn cô từng bước theo cảnh sát rời đi.



Chờ thầy giáo và bạn học vây xem đã giải tán hết, Mặc Vân Hiên mới xoay người đi đến góc rẽ cầu thang, lấy điện thoại ra. Nghe giọng nói uy nghiêm mà trầm thấp từ trong điện thoại truyền đến, Mặc Vân Hiên hạ giọng nói: “Cha, con cầu xin cha một chuyện.”



“Vân Hiên, con phải nhớ kỹ nhiệm vụ của con. Làm tốt chuyện mình cần làm, không nên quản chuyện lung tung.” Đầu dây bên kia, người nghe giống như đã sớm hiểu rõ ý của Mặc Vân Hiên, không đợi cậu nói hết lời đã giành trước bày tỏ rõ ràng thái độ của mình.



“Nhưng mà...” Mặc Vân Hiên vẫn chưa từ bỏ ý định.



“Không có nhưng mà, tan học xong về nhà đi, mẹ con làm một bàn đồ ăn chờ con về đó.” Giọng nói ông ta vẫn trầm thấp, chỉ là lời nói uy nghiêm không thể kháng cự.



Mặc Vân Hiên nhíu mày, ‘vâng’ một tiếng rồi tắt máy. Thở dài một hồi, thất bại xoay người đi xuống cầu thang.
“Vô chủ cũng không cần cô lo, hiện tại cô đến để cho lời khai, không phải là đi dạo cửa hàng thú cưng.” Thái độ của cảnh sát rõ ràng là hơi bực mình, ;;’’;’l...q...d////;;;nghiêm khắc trừng mắt nhìn mèo con vẫn đang kêu meo meo, vươn tay, muốn ném nó xuống đất.



Nhưng tay còn chưa chạm đến lông mèo đã bị mèo đen duỗi móng vuốt cào một cái.



Nhìn vị cảnh sát kia kinh hô nhảy loạn, mèo đen kiêu ngạo lộ ra răng nanh trong miệng. Sau đó nhanh chóng xoay cổ lại, biến thành vẻ mặt đáng thương núp ở trong lòng Sở Niệm.



Sở Niệm ngây người rồi, làm sao cô cũng không thể ngờ được con mèo nhỏ thoạt nhìn mấy có mấy tháng thôi mà phát ra sức lực lớn như vậy. Tuy rằng trên mặt cười ngây ngô với vị cảnh sát bị cào thương, nhưng không hề có ý muốn buông nó ra.



Ba người cứ giằng co như vậy ở bên ngoài cục cảnh sát, tạm thời không ai có ý nhượng bộ. Lúc này, một giọng nói sạch sẽ, dễ nghe phá vỡ cục diện bế tắc.



“Đây là sao hả?” Người tới là một chàng trai hai bảy, hai tám tuổi, mày rậm mắt to, mũi cao thẳng. Dáng người cường tráng, cao gầy phối hợp với bộ cảnh phục nghiêm trang, quả thực chính là một soái ca.



Sở Niệm nhìn nhìn mề đai trên bả vai áo của anh ta, trong lòng lại càng thêm tôn kính.



Vị cảnh sát bị mèo đen cào thương đi đến bên cạnh anh ta, anh ta vừa nghe báo cáo vừa quan sát Sở Niệm. Đợi người nọ nói xong, đôi mắt không gợn sóng của anh ta mới liếc mèo con trong lòng Sở Niệm, nhàn nhạt mở miệng: “Cứ kệ cô ấy đi.”



“Đội trưởng Tô, này, này không hợp quy tắc đâu.” Vị cảnh sát bị thương không ngờ Tô Lực lại nói như thế, nhíu chặt mày không chịu nhượng bộ.



“Không sao, anh đưa cô ấy đến phòng thẩm vấn số chín đi. Các anh vất vả rồi, mau đến phòng y tế băng bó.” Tô Lực vỗ vỗ vị cảnh sát bị thương, có thâm ý khác liếc Sở Niệm một cái, rồi xoay người đi vào cục cảnh sát.