Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
Chương 90 : Liếc mắt đưa tình
Ngày đăng: 16:50 30/04/20
"Cầm thú!"
Sở Niệm hỏng mất, cứ mơ tưởng cái gì mà nông dân xoay người làm địa chủ, đó đều là gạt người! Kể từ khi quen biết Thương Sùng, cô sẽ không thể xoay người ở trước mặt anh!
"Chẳng phải em thích như vậy à?"
"Chó mới thích!"
"Nhưng biệt danh của em vốn là con chó nhỏ, em đã quên sao, chú cún Sở?" Nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tức giận của cô, trong mắt anh càng đầy sự vui vẻ.
"..." Quá tuyệt vời! Lại đào hố, tự mình nhảy!
Sở Niệm tức đến cạn hơi, thật lâu vẫn không nói nên lời. Hung dữ trừng anh, vẻ hung dữ đó đúng như là một con mèo nhỏ đang xù lông.
Rốt cuộc, cái đầu cũng được tự do, cô nặng nề hừ lạnh hướng về phía anh biểu đạt sự bất mãn trong lòng cô, cái miệng nhỏ nhếch lên, ngồi phịch ở trên ghế.
"Đám thanh niên bây giờ thật sự là to gan, chả kiêng kỵ lời ăn tiếng nói gì cả."
"Em là đang hâm mộ sao?" Ngồi ở cùng một hàng, người đàn ông liếc qua bà xã mình,--,,..lle,,qu,,,don,,,,, lấy cùi chỏ đụng phải cô gái.
"Người ta là vợ chồng son liếc mắt đưa tình đấy, nhớ năm đó lúc chúng ta còn trẻ, không phải cũng như thế sao?"
"Cũng đúng, ông xã, khi nào chúng ta lại đi hoài niệm nhé." Vợ của người đàn ông cười hì hì một tiếng, thấy chồng mình gật gật đầu, lúc này mới hài lòng tựa đầu vào bờ vai chồng.
Sở Niệm đương nhiên cũng nghe được đoạn đối thoại "thần kỳ" đó, cô thật không biết bọn họ nhìn ở đâu thấy hai người cô đang liếc mắt đưa tình chứ?!
Rõ ràng là một bên xuất kích, một bên khác hoàn toàn không còn sức đánh trả mà!
Có thể đối mặt với thực tế hay không! Có thể đừng bẻ cong sự thật nữa được không!
Sở Niệm tức đến sắp điên rồi, sau khi hừ nặng hơn mười tiếng, mới mắt nhắm lại, bắt đầu giả chết.
Trải qua chuyện của Lưu Di Na, hơn nữa chính mình còn bị thương. Cô đã ngủ đủ nhưng anh thì chắc chắn là không có nghỉ ngơi tốt.-<>
"Em đau lòng vì anh, anh có chút được sủng mà hoảng đó." Thương Sùng cười cười với cô, cầm bàn tay nhỏ bé của cô, nói tiếp: "Nhưng anh rất vui vẻ."
Sở Niệm bị anh làm cho tức cười, tức giận hừ anh một tiếng, dời ánh mắt ra bên ngoài cửa kính xe.
.......
Nửa tiếng sau, Sở Niệm đi vào bậc cửa quán coffee, đứng nguyên tại chỗ dõi mắt nhìn Thương Sùng lái xe đi xa, cô mới xoay người, đẩy cửa đi vào.
Nhạc Du ngồi ở gần cửa ra vào nên tìm cũng không khó lắm. Chỉ là, khi nhìn thấy người ngồi ở bên cạnh Nhạc Du, ánh mắt Sở Niệm vẫn trầm xuống một tý.
Cô bình tĩnh đi đến vị trí đối diện bọn họ, ngồi xuống, ánh mắt nhàn nhạt làm cho người ta không nhìn ra tâm tình lúc này của cô.
"Niệm Niệm, bây giờ cậu và thầy Thương vẫn tốt chứ?"
Vừa rồi Nhạc Du và Mặc Vân Hiên đều nhìn thấy Sở Niệm và Thương Sùng, trước đó cô ấy nói đi du lịch là đi cùng Thương Sùng sao?
Sở Niệm nhếch khóe miệng, đáp: "Rất tốt."
Nhạc Du cười với cô, gọi nhân viên phục vụ tới, chọn một ly Cappuccino giúp Sở Niệm. Thừa dịp nhân viên phục vụ bưng cà phê ra đứng che chắn, bàn tay Nhạc Du giấu dưới bàn nhẹ nhàng bấm Mặc Vân Hiên bên cạnh một cái.
Mặc Vân Hiên đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Nhạc Du, cậu nhíu mày, nhìn Sở Niệm, hỏi: "Sở Niệm, vẫn không muốn tha thứ cho anh trai tôi sao?"
"Không thể nói tha thứ, nhưng cũng không thể nói quên." Sở Niệm hạ mắt nhìn tách cà phê trên bàn, một ánh mắt cũng không cho cậu.
Sở Niệm rất cố chấp, suy nghĩ của cô vốn là không phải đen thì là trắng. Cô cho rằng bị bạn bè lừa gạt còn lạnh lòng hơn bị người xa lạ lừa gạt,---,,.ll,,quy,,,do,,,,,,ngoại trừ lời nói dối có thiện ý ra, những thứ khác vốn không thể làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Mặc Vân Hiên và Nhạc Du nhìn nhau, im lặng mấy phút sau, cậu mới mở miệng: "Lúc trước tôi và anh tôi không nói cho cậu biết thân phận của chúng tôi, thật ra cũng vì muốn tốt cho cậu. Tôn Quý Nhân là một gian thương, con người giảo hoạt còn chưa nói, thủ đoạn lại càng thâm độc. Cha tôi sắp xếp tôi ở bên cạnh cậu, chỉ vì muốn bảo vệ cho cậu. Về phần anh tôi, hai người quen biết thật sự là một lần đánh bậy đánh bạ. Ngay từ đầu chúng tôi đã nghi ngờ cậu, thế nhưng chờ sau khi chuyện kia kết thúc, tôi thật sự xem cậu là bạn bè. Anh tôi đối xử với cậu như thế, cậu không thể không có cảm giác nào chứ."