Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
Chương 92 : Uống cạn nó
Ngày đăng: 16:50 30/04/20
Tiểu Hắc có chút bận tâm, nhưng cũng không kịp hỏi liền biến mất ở trong phòng khách. Một tiếng sau, nó mang linh hồn trở về đút vào miệng Thương Sùng, sau đó lấy chiếc ly tràn đầy máu mới, đưa tới trước mặt anh.
Ăn oán linh, Thương Sùng đã thoải mái hơn, lấy chiếc nhẫn ở trong túi ra, đeo vào ngón tay lần nữa. Anh tiếp nhận ly rượu, nhẹ nhàng lắc lắc chất lỏng đặc sệt bên trong ly.
Anh nhìn Tiểu Hắc, hỏi: "Những ngày qua sống tốt không?"
Chấm đen nhỏ gật đầu, luôn cung kính đứng ở một bên.
"Hoa Lệ sao rồi? Có phải vẫn dính lấy mi muốn kết hôn không?" Thương Sùng nhấp một ngụm chất lỏng trong ly, khóe môi thoáng qua ý trêu chọc.
".......Vâng."
Nghĩ đến lần này, lúc mình gần đi, con mèo cái kia quấn chặt lấy, mặt Tiểu Hắc không khỏi tối sầm.
"Kết hôn cũng tốt, dù sao mi cũng trưởng thành rồi."
"Chủ nhân, ngài đừng trêu chọc tôi. –l..,,..e,,uuu,,,do.....nnn=====Ngài cũng biết tính của Hoa Lệ đấy, nếu sau này tôi tìm một con mèo cái khác, bà chằn kia chắc chắn sẽ tức ra mặt."
Thương Sùng nở nụ cười, đáp: "Vậy mi liền cưới nó đi, không được sao?"
"Làm sao có thể, dù gì tôi cũng là Miêu Vương, không có tam thê tứ thiếp, sẽ bị những con mèo khác chê cười." Tiểu Hắc cong miệng, đáp.
"Lại nói bây giờ Hoa Lệ người ta cũng hóa thành người rồi, chờ thêm một thời gian ngắn, cô ấy chơi đủ rồi, sẽ không quấn lấy tôi nữa."
Như là nghĩ tới điều gì, Tiểu Hắc nhíu mày nhìn về phía Thương Sùng.
"Chủ nhân, Hoa Lệ đã tới Mộ Thành rồi. Tạm thời tôi vẫn chưa tìm được cô ấy, tôi nghĩ.....Lần này cô ấy tới đây là vì gặp được ngài."
Thương Sùng rất bất đắc dĩ, lúc Hoa Lệ là mèo đã rất thích gần mình rồi, giờ nếu biến thành người mà nói, chẳng phải là càng khó chơi sao?
Chưa nói đến trên người nó có yêu khí, --..,,ll,,,e,,qu,,yyy,,,do,,,,n-----bị Sở Niệm thấy được sẽ có phản ứng gì. Chỉ dựa vào nó quấn lấy mình như vậy, trên mặt cô sẽ xuất hiện cảm xúc gi, Thương Sùng vừa nghĩ tới liền đau đầu.
Quả nhiên, chiêu này vừa ra, Thương Sùng liền gật đầu.
Sở Niệm reo lên một tiếng, kéo cánh tay anh liền xông vào quán KFC. Lòng tràn đầy vui vẻ gọi một đống lớn, ---,,..ll...q,,u,,,,do,,,,,---cô liền dẫn Thương Sùng với vẻ mặt bất đắc dĩ mang theo khay đồ ăn đi tới chỗ ngồi trong góc.
Cô mở một túi khoai tây chiên ra, vừa cầm hamburger lên gặm, vừa nhét khoai vào trong mồm.
Thương Sùng có chút bất đắc dĩ, cầm một tờ giấy ăn đặt ở trước mặt cô.
Anh luôn nghĩ mãi không ra, rốt cuộc loại bánh mì lớn có thêm thịt này thì có gì ngon chứ? Trẻ con thích ăn thì thôi, không nghĩ tới Sở Niệm đã hai mươi tuổi rồi, vẫn còn thích ăn đồ này.
"Ăn từ từ thôi, không có ai giành với em đâu." Thương Sùng bất đắc dĩ nói.
"Không phải ở cùng Nhạc Du sao? Hai em chưa ăn chút gì sao?"
"Đừng nói nữa, em đã gặp Mặc Vân Hiên ở đó rồi. Vào gặp thì tức giận đầy bụng, đâu còn lòng dạ nào mà ăn gì nữa."
"Vì sao?"
"Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là cậu ta nói tuần sau Tô Lực sẽ phải xuất ngoại, hy vọng em có thể đến tiễn Tô Lực." Sở Niệm đương nhiên sẽ không nói cho Thương Sùng biết những lời mà Mặc Vân Hiên nói về anh, cho nên cô bĩu cái miệng nhỏ, giọng nói không mặn không nhạt.
Thương Sùng nhướn mày, rất hứng thú hất cằm lên, hỏi: "Vậy em sẽ đi sao?"
"Không biết."
Sở Niệm trả lời dứt khoát, giống như sợ anh không tin mình, lại nói tiếp: "Anh cũng biết quan hệ hiện tại giữa em và bọn họ, thật sự em không có hứng thú qua lại với bọn họ. Chỉ là..."
"Chỉ là em nghe Mặc Vân Hiên nói như vậy, em lại không hạ được quyết tâm, đúng không?"
Sở Niệm rất thành thực gật đầu, nói: "Đúng, mặc kệ ban đầu anh ta xuất phát từ mục đích gì mà đến gần em, nhưng không thể phủ nhận anh ta đối xử với em rất tốt."