Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 96 : Kẻ tàn tật ba giây

Ngày đăng: 16:50 30/04/20


Nên biết lúc ấy bọn họ đang đứng trên con đường đi bộ phồn hoa nhất Mộ Thành, Hoa Lệ vừa khóc lóc gọi cậu là kẻ phụ bạc, còn nói muốn tự sát. Những người vây xem kia, bắn nước bọt cũng đủ dìm chết cậu rồi, huống chi cậu đã thật sự phải mặt mo, dưới tình huống vạn bất đắc dĩ mới phải đuổi theo cô.



Vì sao chủ nhân lại phạt mình đứng chung với bà điên này chứ........



Oan uổng, quá oan uổng!



Đứng bên cạnh cậu, Hoa Lệ liếc thấy Cẩm Mặc như vậy, tặng một ánh mắt xem thường, không chút khách khí hừ mũi.



"Thật là không có tiền đồ, một người đàn ông mà động một chút đã đỏ vành mắt, anh nghĩ mình là thiếu niên loài người đáng thương, không có chuyện gì còn cảm thán góc bốn mươi lăm độ cũng tuyệt vời à."



"Đó chẳng phải do cô hại à!" Cái gì Cẩm Mặc cũng có thể nhẫn, nhưng nói cậu không phải là đàn ông, vậy đừng trách cậu không khách khí. 



Trong đôi mắt màu nâu tràn đầy ghét bỏ, đánh giá Hoa Lê: "Mới làm người chưa đến vài ngày, cô xem xem mình đã biến thành dạng gì rồi? Ăn vận đỏ chóe như hoa mẫu đơn, nếu như đi qua khu đèn đỏ,--ll.,,q...d,....onn,,,,----cô đừng có mà đi theo chúng tôi. Bằng không chú cảnh sát sẽ nghĩ chúng tôi là khách làng chơi!"



"Có chơi gái cũng không tìm kẻ tàn tật như anh." Hoa Lệ cười nhạo một tiếng, ngón tay không chút lưu tình chỉ vào hạ thể của Cẩm Mặc. 



"Loại sinh vật ba giây, cười chết tôi rồi!"



"Ai ba giây! Cô nói ai ba giây!"



"Ai trả lời thì tôi nói người đó."



"Có bản lĩnh thử xem!" 



Mèo đực có một nỗi sầu bi rất lớn, cho dù sức lực có mạnh mẽ đến đâu, nhưng chỉ cần dưới hình dạng mèo, xx gì đó chỉ cần ba giây liền kết thúc. Nói cách khác, chỉ có thể động ba cái. Một, hai, ba.....Kết thúc!




Cẩm Mặc lắc lắc đầu, rất không khách khí đáp: "Không tin."



Hoa Lệ cắn răng, con mèo đực chết tiệt này, đến giờ vẫn còn mang thù. Nếu không phải cô đã ở cạnh cậu ta khá lâu, nên mới nhịn được! Quả nhiên mèo đực và đàn ông đều không đáng tin cậy, đến cuối cùng vẫn chỉ có mình mới giúp được mình.



Hừ, dù sao chị đây còn có đòn sát thủ! Quay đầu lại sẽ trừng trị mi!



Dùng ánh mắt hung dữ đâm vài cái lỗ trên người Cẩm Mặc, rồi lại biến về vẻ mặt dịu ngoan, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nói: "Chủ nhân, lần này Hoa Lệ thật sự thề sẽ không ham chơi nữa. Ngài xem Sở Niệm cũng có ấn tượng tốt với Hoa Lệ,---...ll..q,,d..o0-----,,,,,,Hoa Lệ cũng rất muốn làm bạn với Sở Niệm. Ngài nói xem, Hoa Lệ đáng yêu như thế, nhất định có thể khiến cô ấy vui vẻ. Chẳng lẽ chủ nhân không muốn Sở Niệm càng thêm vui vẻ hơn sao?"



Lại dám dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy, sắc mặt Cẩm Mặc khó coi như ăn phải ruồi bọ. Cậu mong chờ nhìn qua Thương Sùng, kỳ vọng anh đừng đáp ứng Hoa Lệ.



Cậu cũng không muốn suốt ngày bị một mụ điên vây quanh như vậy! Không cần, kiên quyết không cần!



Thương Sùng dùng ngón tay chống đầu, liếc Hoa Lệ, hỏi: "Em đã biết thân phận của Sở Niệm rồi?"



Hoa Lệ ngây thơ lắc lắc đầu.



"Cô ấy là truyền nhân của thế gia trừ ma, cũng chính là người chuyên môn bắt loại yêu miêu như em." 



Thương Sùng rất là hài lòng với vẻ mặt sửng sốt của Hoa Lệ, anh nâng ngón tay phải chỉ chuỗi dây chuyền kim cương trên cổ cô, nói tiếp: "Em cho rằng vì sao vô duyên vô cớ Cẩm Mặc phải đưa em chuỗi dây chuyền đó? Là ta bảo nó đưa cho em, bằng không em cho rằng lúc em xuất hiện ở trước mặt Sở Niệm, cô ấy sẽ đối đãi với em như người bình thường sao?"



Hoa Lệ kinh hãi rồi, cúi đầu nhìn nhìn sợi dây chuyền trên cổ mình, lại nhìn về phía Cẩm Mặc.



"Vậy của anh ta đâu?"