Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 100 : Đơn thuốc

Ngày đăng: 05:39 19/04/20


Ba ngày sau, quả nhiên Khổng Văn lại sai người gọi hắn tới.



Bởi vì biểu hiện xuất sắc ở Đan Sư Hội Đường của hắn, các vị trưởng lão của Đan Hệ đều đồng ý để cho hắn tu luyện bản công pháp kia, sau khi tu luyện công pháp, Du Tiểu Mặc chính thức trở thành đệ tử hạch tâm của phái Thiên Tâm rồi.



Thời điểm lập lời thề cũng là trước mặt Khổng Văn và các vị trưởng lão.



Đã có hạt giống huyết khế làm bảo đảm, Du Tiểu Mặc thề cực kỳ dứt khoát, cam đoan với tất cả các vị trưởng lão có mặt ở đây rằng, hắn sẽ vĩnh viễn trung thành với phái Thiên Tâm, sẽ không hé nửa lời về công pháp cho bất cứ kẻ nào. Nội dung lời thề là đọc theo một vị trưởng lão, từ xưa đến nay đều vậy, cho nên bọn họ cũng không lo lắng Du Tiểu Mặc có thể kiếm được lỗ hổng trong lời thề mà lách qua.



Sau khi rời hỏi Đan Sư Hội Đường, Du Tiểu Mặc lại đi cùng Khổng Văn tới mật thất.



Trong mật thất này, Khổng Văn truyền lại bản công pháp cho hắn, bởi vì chỉ là công pháp hạ phẩm, cho nên nội dung khá ít, so với mười trang nội dung của Thiên Hồn Kinh, quyển công pháp hạ phẩm này chỉ có sáu trang giấy.



Du Tiểu Mặc nhìn qua một lần đã nhớ hết toàn bộ, theo thực lực của hắn tăng lên, bây giờ hắn chỉ cần xem sách một lần cũng có thể nhớ tất cả nội dung bên trong, không sai biệt lắm với cái gọi là gặp qua là không quên được, cũng chính vì vậy, hắn mới có thể đọc hết phân nửa sách ở tầng một của Tàng Thư Các trong nửa năm ngắn ngủi.



“Sư phụ, con muốn yêu cầu gì cũng được sao?”



Sau khi học thuộc lòng công pháp, Du Tiểu Mặc đột nhiên nghĩ ra mình vẫn chưa nói ra yêu cầu kia, liền tranh thủ nói trước khi rời khỏi.



Khổng Văn cũng không ngạc nhiên, bình tĩnh hỏi, “Chỉ cần vi sư có đủ khả năng, ngươi có yêu cầu gì cũng được.” Ngụ ý chính là nếu không đủ khả năng, hoặc là ước định hết hiệu lực, hoặc là phải nói ra một cái yêu cầu khác.



Du Tiểu Mặc đã sớm đoán được, cũng may mà yêu cầu của hắn không quá khó, “Sư phụ, vậy… con muốn vào tầng ba của Đông Các để xem.”



Khổng Văn đột nhiên nhíu máy, “Ngươi muốn vào tầng ba của Tàng Thư Các làm gì?”


Mặt trời treo ở một nơi thật cao trên đỉnh đầu mọi người, dưới sự nỗ lực trăm cay nghìn đắng, rốt cục cũng leo được tới đường chân trời phía tây.



Cửa phòng đóng chặt bị người từ bên ngoài đẩy ra, một thân hình cao lớn bị ánh nắng chiều đỏ rực kéo thành một cái bóng thật dài, chiếu từ cửa vào trong phòng, rơi trên mặt đất, rơi vào mặt ghế…



Lăng Tiêu rón rén đi vào phòng, trong giây lát đã thấy Du Tiểu Mặc đang gục xuống bàn ngủ ngon.



Du Tiểu Mặc gối lên cánh tay mình, nước miếng nhỏ giọt từ khóe miệng xuống tờ giấy trắng bên bàn, tích tụ lại thành một vũng.



Lăng Tiêu đi qua, cúi người cầm lấy một tờ giấy rơi trên mặt đất, lật lại xem xét một chút, bên trên trang giấy ở đâu ra mười mấy cái chữ cong cong vẹo vẹo, cùng một trang giấy người bình thường cũng có thể ghi được mấy trăm chữ, vậy mà hắn chỉ ghi mười mấy chữ đã hết chỗ rồi, lại còn xấu đến cực kỳ thê thảm.



Lăng Tiêu cong khóe miệng, nhịn không được mà phát ra một tiếng cười khẽ.



Nhìn qua cũng biết đây là chữ của người mới học viết, bởi vì không khống chế được lực, cho nên có nét bút to như cánh tay trẻ con, có nét thì nhỏ xíu, lớn nhỏ không đều, vô cùng buồn cười.



Lăng Tiêu nhặt hết những trang giấy rơi dưới đất lên, nhìn kỹ mới phát hiện đây là đơn thuốc của linh đan cấp bốn, không khỏi nhướn mày, Du Tiểu Mặc không có việc gì đi viết mấy cái đơn thuốc này làm chi?



“Ưm…”



Du Tiểu Mặc giống như đang mơ gì đó chép chép miệng vài cái, vô thức đổi tư thế rồi ngủ tiếp.



Nửa bên mặt lộ ra ngoài bởi vì tỳ vào tay hơn nửa canh giờ cho nên lúc này đang ửng đỏ, như một trái hồng.



Lăng Tiêu duỗi tay véo mũi hắn, khóe miệng lộ ra một nụ cười thản nhiên, “Ngươi lại được lời rồi.”