Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 138 : Vạn linh địa dương
Ngày đăng: 05:40 19/04/20
Du Tiểu Mặc vừa dứt lời, tất cả mọi người lập tức ngơ ngác.
Không đợi bọn họ nói gì, Du Tiểu Mặc đã có cái loại xúc động muốn tát cho mình vài cái.
Nhìn cái biểu lộ quái dị kia là biết, rõ ràng họ đều không hiểu ý tứ của câu này, chẳng qua là hắn thấy mấy câu đó rất hợp với tình hình hiện tại thôi mà, hơn nữa hắn cũng đã đoán được đại khái ý định của Lăng Tiêu rồi, cho nên mới vô thức thốt lên.
Người đầu tiên phản ứng được là Lăng Tiêu, y không nhịn được bật cười lớn, tuy y đã quen Du Tiểu Mặc thỉnh thoảng sẽ nhả ra một câu hết sức khác người, nhưng mỗi lần nghe đều khiến y cười thật sảng khoái.
‘Nông nô nổi dậy cất tiếng ca’, thực ra câu này nghe rất thú vị, cũng không sai biệt lắm với mấy lời mà y muốn nói.
“Ta cho các ngươi một lát để cân nhắc, nghĩ kỹ thì cho ta biết đáp án.” Lăng Tiêu kéo Du Tiểu Mặc về bên người, vừa nói vừa chỉnh trang lại quần áo của hắn, dù không giải thích rõ ràng, nhưng y biết cả năm người đều hiểu rõ ý của mình, còn nếu thật sự không hiểu nổi, y cũng chẳng cần mấy kẻ vô dụng như vậy làm gì.
“Ta tình nguyện vĩnh viễn trung thành với đại nhân.” Sau khi sững sờ qua đi, khuôn mặt già nua của quản sự bỗng lộ ra cái vẻ kinh hỉ, không hề do dự mà thề, cơ hội trên trời bỗng nhiên rơi xuống mà không bắt được thì cũng uổng công lão sống bao năm nay rồi.
“Chúng ta cũng nguyện ý, thề sống chết trung thành với đại nhân.” Ba tên áo đen cùng tên còn lại mới lóp ngóp bò dậy cùng đồng lòng thề thốt, cũng giống như quản sự, nét mặt ba người lúc này vô cùng vui mừng, cơ hội này quá lớn.
Sau đó, cả năm người đều bắt đầu tự giác lập lời thề, chỉ là đã bị Lăng Tiêu ngăn cản.
Y cảm thấy cái trò thề thốt này không đủ mạnh, dù sao y vẫn tin tưởng bản thân hơn nhiều, cho nên ý của Lăng Tiêu là, nếu năm người thực sự muốn đi theo y, vậy để cho hắn làm chút chút việc trên linh hồn của họ, chỉ cần mấy người này vĩnh viễn không phản bội y thì sẽ bình yên mà sống cả đời.
Năm người nhìn nhau, nhưng không do dự quá lâu đã lập tức đồng ý, bởi vì không đồng ý thì chỉ có một con đường chết mà thôi.
Dù sao đây cũng chỉ là một nguyên nhân trong số đó mà thôi, theo suy nghĩ của bọn họ, một tu luyện giả có tu vi Tiên Cảnh như Đường Hồn sao có thể sánh nổi một vị cường giả Hoàng cảnh cơ chứ. Trong mắt mấy người, một vị cường giả Hoàng cảnh có thể tương đương với những môn phái đứng đầu như Thiên Tâm và Thanh Thành rồi, sở dĩ mấy môn phái này trở nên cường đại như vậy cũng vì có một vị cường giả Hoàng cảnh tọa trấn.
Sự nổi giận dường như đã khiến ý thức của chúng trở nên mơ hồ, không cần phân biệt đã tiến hành công kích, cho nên rất ít tu luyện giả sẽ chọn Vạn Linh Địa dương làm yêu thú khế ước, đa số sẽ coi chúng trở thành một món ăn, một món ăn đặc biệt có thể khiến thực lực tăng lên.
“Thịt của Vạn Linh Địa dương ngoại trừ là một loại đại bổ với Tiểu Cầu, thì còn có hiệu quả đốc thúc cho nó phát triển, đặc biệt là Địa dương đã thành niên, bởi vì chúng ăn linh thảo mà lớn, cho nên cấu tạo thịt không những ngon mà còn tràn đầy linh lực, ngay cả tu luyện giả cũng rất thích ăn.
Lăng Tiêu nói xong còn bày ra cái vẻ mặt nhớ lại, thực ra đây mới là mục đích của y.
Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái, nhìn cái vẻ mặt này là biết y đã nếm qua rồi, nhưng thực sự ăn ngon như vậy sao? Hắn biết rõ Lăng Tiêu ở rất nhiều phương diện đều cực kỳ bắt bẻ, thứ có thể khiến cho y tán thưởng hẳn là rất tuyệt ấy chứ.
Là một người hiện đại đã từng ăn qua lẩu dê, Du Tiểu Mặc tỏ vẻ hắn chẳng áy náy tẹo nào, nhưng nếu bắt ăn hắn thịt sói, nghĩ cũng đừng có nghĩ.
“Lăng sư huynh, ta nghe nói Vạn Linh Địa dương chỉ sống ở rừng Tận Thế, mà khu rừng này cách phái Thiên Tâm rất xa, vậy không phải đi đường rất vất vả sao?” Du Tiểu Mặc ngẫm nghĩ một chút.
“Không cần, chỉ cần để cho mấy tên kia hỏi thăm nơi nào có đấu giá Vạn Linh Địa dương là được.” Lăng Tiêu nói.
Bởi vì thịt Vạn Linh Địa dương là bảo vật ai cũng muốn nếm thử một lần, cho nên rất nhiều tu luyện giả thường xuyên sẽ lập thành từng nhóm đi vào rừng Tận Thế để săn Vạn Linh Địa dương, chỉ cần hỏi thăm một chút là sẽ có nơi bán.
Lăng Tiêu nói là làm, năm ngày sau y liền xuống núi.
Có điều vì cử động của hai người đều đang bị theo dõi, để không gây chú ý, Lăng Tiêu không dẫn Du Tiểu Mặc đi cùng.
Vài ngày sau, y gửi về một tin tức tốt.