Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 154 : Xuất phát

Ngày đăng: 05:40 19/04/20


Tuy Đô Phong chỉ có năm người được đi, nhưng đệ tử toàn Đô Phong vẫn rất vui vẻ.



Hôm qua Du Tiểu Mặc mới nghe Dương sư huynh nói danh sách đã sớm được lên từ trước rồi, đại sư huynh và nhị sư huynh là ứng cử viên được định sẵn, cho nên chỉ còn lại ba chỗ, hai người chính là đệ tử của hai trưởng lão khác.



Người cuối cùng vượt ngoài dự đoán của Du Tiểu Mặc, là lục sư huynh Mao Tham.



Về sau nghe ngóng mới biết được là chuyện như thế.



Thì ra Khổng Văn vì mục đích công bằng nên chỉ cho mỗi vị trưởng lão một cơ hội, bởi vì thừa một chỗ cho ai thì người còn lại không phục, cho nên Khổng Văn liền nhường cho Triệu Chân.



Triệu Chân đã quản lý linh thảo đường rất nhiều năm rồi, có cống hiến không nhỏ với Đô Phong, cho ông ta cơ hội này cũng là chuyện đương nhiên, sau khi hai vị chưởng lão nghe nói thế cũng không ồn ào nữa.



Chỉ là chuyện này mãi tới hôm trước Khổng Văn mới quyết định, bản thân Triệu Đạt Chu cũng phải tới hôm qua mới biết.



Về phần tại sao Du Tiểu Mặc lại biết rõ như vậy, là vì đêm qua Triệu Đạt Chu đã tới tìm hắn, sau khi biết rõ cha mình cũng có một chỗ, người đầu tiên Triệu Đạt Chu nghĩ tới cũng là Du Tiểu Mặc, hơn nữa còn tỏ vẻ sẽ nói cha mình nhường cho hắn.



Du Tiểu Mặc dở khóc dở cười, hắn thật không rõ vì sao Triệu Đạt Chu cứ cố chấp như vậy, nhưng hắn thực sự không thể nhận được, không nói tới việc Lăng Tiêu đã giúp hắn lấy được một chỗ, nếu như Triệu sư bá thực sự đưa cơ hội đó cho hắn, chắc chắn sẽ đắc tội Khổng Văn, loại chuyện này hắn không làm được.



Du Tiểu Mặc không nhịn được mà hỏi: “Ngũ sư huynh, vì sao huynh cứ nhất định phải đưa cơ hội kia cho đệ?”



Triệu Đạt Chu sửng sốt một chút, khuôn mặt bỗng từ từ đỏ ửng, mãi một lúc sau mới ấp úng giải thích: “Không phải có cái câu kêu là nước phù sa không chảy ruộng ngoài sao, thực… thực ra ta cũng có mục đích đó.”



Du Tiểu Mặc sững sờ, căn bản không hề nghĩ tới nguyên nhân này, chỉ là sau khi nghe được câu bổ sung phía sau, hắn đã biết vị ngũ sư huynh này lại không được tự nhiên rồi, chẳng lẽ ngũ sư huynh không sợ hắn quẹo sang hướng khác sao?



“Được rồi, huynh có mục đích gì?” Hắn vẫn tiếp lời.



Triệu Đạt Chu đảo mắt một vòng mới nói: “Ngươi cũng biết cha ta vẫn luôn lo lắng về an nguy của ta mà, nếu như nói ta có thể khế ước được một con yêu thú thì chắc cha sẽ không cần lo lắng nữa, cho nên ta chỉ muốn, nếu như ngươi tới Thiên Đường Cảnh rồi tình cờ gặp một con yêu thú ấy mà, liệu ngươi có thể giúp ta bắt một con được không, ta không quan tâm cấp bậc đâu.”




Du Tiểu Mặc tưởng tượng một chút cảnh mình ngồi lên đó, trong nháy mắt khuôn mặt đã bỏ bừng, vậy không phải là hắn cưỡi lên người Lăng Tiêu sao? Xấu hổ lườm người nào đó một cái rồi quay phắt đầu qua chỗ khác, “Không thèm!”



“Thật sự không thèm? Trong ngực ta rất thoải mái đó nha.” Lăng Tiêu lại hỏi, nghiêng người qua thì thầm vào tai hắn, hơi thở nóng hổi đùa giỡn vành tai Du Tiểu Mặc, sau đó hài lòng chiêm ngưỡng vành tai hắn bắt đầu đỏ ửng dần dần lan ra cả cổ.



“Đã nói không thèm là không thèm mà.” Du Tiểu Mặc thẹn quá hóa giận đẩy y ra.



Lăng Tiêu bị đẩy ra cũng không dây dưa nữa, ngược lại còn cười như một con mèo mới ăn vụng cá, tiếp tục lười biếng dựa vào thành ghế, chậm rãi nói: “Tiểu sư đệ, ta biết ngươi thẹn thùng, không sao, vòng tay ta vĩnh viễn mở rộng chào đón ngươi, ngươi muốn nhào vào lúc nào cũng được.”



Du Tiểu Mặc nhe răng trợn mắt, tuyệt đối không bao giờ có khả năng hắn chủ động nhào vào vòng tay y đâu.



Có vẻ Lăng Tiêu hiểu được ánh mắt hắn, nhưng cũng chỉ mỉm cười, trên đời này làm gì có chuyện tuyệt đối, có câu nói, việc do người làm đó nha!



Kết quả vừa vào đêm, Du Tiểu Mặc liền chủ động co lại trong ngực Lăng Tiêu, biết sao giờ, hắn sợ lạnh cực kỳ, tuy trong túi trữ vật có quần áo, nhưng mấy món đồ đó đều quá mỏng chẳng ngăn nổi khí lạnh ban đêm, còn không bằng ôm cái túi sưởi hình người này.



Ngày hôm sau hắn tỉnh lại trong ngực Lăng Tiêu, phản ứng đầu tiên là cào y một cái, tranh thủ lúc y vừa che ngực thì chạy vào không gian tắm rửa.



Tối hôm qua lúc Lăng Tiêu trêu chọc hắn cũng không cởi quần áo ra, chủ yếu là sợ hắn bị lạnh, kết quả là phát tiết bên trong quần áo, buổi sáng tỉnh lại hắn đã cảm giác toàn thân đều khó chịu.



Tối ngày thứ hai, Lăng Tiêu còn tính toán lặp lại chuyện xấu xa hôm qua, nhưng Du Tiểu Mặc kiên quyết không cho y cơ hội thực hiện được, bởi vì hắn phát hiện mình quá ngốc, rõ ràng hắn có thể trốn vào không gian mà, chỉ cần hắn không dùng sức mạnh linh hồn khống chế cho không gian di động là được, nếu như chỉ cần không di chuyểnn thì hắn vẫn ở trên lưng dực điểu rồi.



Vì vậy, Lăng Tiêu một thân một mình hứng gió đìu hiu mà trải qua một đêm cực kỳ lạnh lẽo.



Ngày hôm sau, Du Tiểu Mặc vừa đi ra đã chứng kiến Lăng Tiêu dùng vẻ mặt tươi cười hết sức dịu dàng nhìn hắn, gương mặt tuấn tú kia chẳng những không hề có sự u oán khi bị bỏ rơi, ngược lại còn thêm một chút hưng phấn hoàn toàn không khoa học, cái ánh mắt kia nhìn hắn còn tỏa sáng nữa, khiến cho da đầu Du Tiểu Mặc tê dại vô thức nhớ tới cái bộ dạng sói đói nhìn thấy con mồi, nhìn sao cũng thấy hãi hùng.



Sau đó, dực điểu ngay tại thời điểm hắn kinh hồn bạt vía mà bay tới nơi.