Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 185 : Tập hợp ở bệ đá

Ngày đăng: 05:41 19/04/20


Sau nửa canh giờ, cảnh tượng Yêu Phong sụp đổ cũng ngừng lại.



Các thế lực bắt đầu kiểm kê thương vong, vừa xem đã thấy vô cùng thê thảm.



Tuy rằng lúc ấy có không ít người kịp thời chạy thoát, nhưng vẫn có một số người chưa kịp chạy, có người rơi vào khe nứt, cũng có người bị đá vụn đè chết, nhân số thoáng cái là giảm nhanh chóng.



Bên phái Thiên Tâm rốt cục cũng có người phát hiện không thấy Thang Vân Kỳ đâu.



Sắc mặt Vương trưởng lão lúc này rất tệ, nhìn qua nhìn lại đám người mấy lần, nhưng tìm thế nào cũng không thấy bóng dáng của Thang Vân Kỳ, chưởng môn đã cố ý giao Thang Vân Kỳ cho lão bảo vệ, nếu như nàng xảy ra chuyện gì, sau khi trở về khẳng định chưởng môn sẽ hỏi tội lão, vội hỏi, “Có ai thấy Vân Kỳ không?”



Hoàng Kiệt đứng lên nói, “Trưởng lão, thời điểm Yêu Phong sụp xuống, hình như Thang sư muội là người chạy xuống núi đầu tiên, lúc ấy nàng còn đi cùng con Thất Vĩ Yêu hồ kia.”



Tuy đã sớm biết Thang Vân Kỳ là hạng người gì, nhưng gặp nạn đã lo thân mình chạy trước, không thèm để ý tới sự sống chết của các sư huynh đệ đồng môn, loại này nếu như là bí mật, có lẽ người bên ngoài không có gì, cùng lắm chỉ oán trách thầm trong lòng, nhưng nàng lại bỏ chạy ngay trước mặt các đồng môn, việc này khiến cho mọi người khó chịu.



“Thời điểm kết giới của Thiên Đường Cảnh đóng vẫn còn một ngày, thế này đi, ta và Hoàng Kiệt sẽ dẫn người đi tìm Vân Kỳ, những người khác cứ tới bệ đá trước, sau năm canh giờ chúng ta sẽ tập trung ở bệ đá.” Vương trưởng lão suy tư một lúc mới lên tiếng.



Hoàng Kiệt không nhịn được mà nói, “Vương trưởng lão, bên người Thang sư muội còn có Thất Vĩ Yêu hồ, ngay cả chúng ta không đi tìm nàng, nàng cũng có thể đến bệ đá tập trung thôi.”



Vương trưởng lão lừ mắt nhìn hắn, “Hoàng sư điệt cũng không phải không biết tính tình Vân Kỳ, huống hồ Thiên Đường Cảnh là nơi nguy hiểm trùng trùng, nếu vạn nhất xảy ra chuyện gì thì sao, tốt nhất là hãy đi tìm đi.”



Đã nói tới mức này, Hoàng Kiệt cũng không phản bác nữa, chỉ là đã ác cảm với Thang Vân Kỳ thêm vài phần, đại tiểu thư này, đến ngày cuối rồi vẫn làm người ta sống không yên ổn.



Vì vậy, mọi người lại bắt đầu chia thành hai đường.


Trước mắt thì người sống sót của phái Thanh Thành và phái Thiên Tâm vẫn là nhiều nhất, dù bọn họ có muốn nhúng tay cũng chẳng có sức, huống chi thấy hai môn phái lớn đấu đá nhau họ càng vui hơn ấy chứ, thậm chí còn ước hai bên đấu tới ta chết ngươi sống mới thôi.



Đúng lúc mấy người mong mỏi một cuộc đánh nhau xảy ra, đột nhiên vang tên một giọng nói vui vẻ.



“Náo nhiệt như thế này, đừng bảo mọi người đang chuẩn bị hoan nghênh ta nhé?”



Nghe được câu này, khóe miệng mọi người đều giật một cái, ai mà da mặt dày quá vậy?



Mọi người tìm theo tiếng nói mà nhìn sang, chỉ thấy lại có người đi tới chỗ tập hợp, mà người này khiến họ rất bất ngờ, đó chính là Lăng Tiêu.



Sự xuất hiện của Lăng Tiêu dường như nhắc nhở mọi người một việc, có vẻ y chưa từng xuất hiện ở Yêu Phong, cũng vì không khí lúc ấy quá căng thẳng, cho nên chẳng mấy ai để ý tới, bây giờ mới nhớ ra.



Nhìn thấy Lăng Tiêu vẫn bình an, sắc mặt Thạch trưởng lão trầm xuống, Ông trưởng lão đứng bên cạnh cũng không khác gì, hai người còn khẽ nhìn nhau.



Không ngờ, động tác này lại lọt vào mắt Lạc Thư Hà, hình như phản ứng này có vẻ không vui mừng gì cho lắm, ngược lại còn rất bất ngờ với sự xuất hiện của y, chẳng lẽ họ cho rằng Lâm Tiếu đã chết? Xem ra quan hệ giữa Lâm Tiếu và Thạch trưởng lão không hề tốt đẹp, người vốn có tâm tư phức tạp như Lạc Thư Hà bắt đầu suy đoán.



Lúc này, sau lưng Lăng Tiêu lại có người đi ra, người này nhỏ giọng thì thầm một câu, “Lăng sư huynh, hình như họ không hoan nghênh ngươi lắm ha?”



Người này chính là Du Tiểu Mặc, sau khi Thang Vân Kỳ chết, hắn và Xà Cầu, Mao Cầu đã gặp được Lăng Tiêu trên đường tới bệ đá, rõ ràng sau một sự kiện oanh động ngần này, vậy mà y thoạt nhìn chẳng có chuyện gì.



Lăng Tiêu cười nói: “Tiểu sư đệ, có một số việc không nên nói quá rõ đâu nha.”



Du Tiểu Mặc, “… Lần sau ta sẽ nhớ.” Nhớ mới là lạ.