Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 188 : Chu bằng gặp chuyện không may

Ngày đăng: 05:41 19/04/20


Du Tiểu Mặc vừa bò lên dực điểu thì bên phía Tiêu Long đã bay mất.



Phương Thần Nhạc ngồi cạnh vỗ vỗ vai hắn, ý bảo hắn ngồi xuống, dực điểu sắp bay rồi.



Tuy không thể hỏi được gì từ những người khác, nhưng người Đô Phong phái tới đón họ chính là tứ sư tỷ của Du Tiểu Mặc, Nam Cung Doanh. Lúc bọn họ hỏi, tuy Nam Cung Doanh do dự một chút, nhưng vẫn nói.



Thì ra phái Thiên Tâm đã thực sự xảy ra chuyện lớn.



Hơn một tháng trước, các môn phái thế lực luôn có va chạm với ma nhân, cả hai bên đều tử thương không ít, quan hệ vốn đã tệ hại lại càng bế tắc, nhưng không lâu lắm, cũng là sau nửa tháng khi họ tiến vào Thiên Đường Cảnh.



Đội tuần tra của phái Thiên Tâm bị ma nhân đánh lén, kết quả là toàn quân bị diệt, trong đó có một đệ tử của Tiêu Long, chính là cái người vì Lý Tuấn mà châm chọc Du Tiểu Mặc, Vương Vũ Phi.



Vốn chuyện ma nhân sẽ đánh lén phái Thiên Tâm cũng nằm trong dự liệu, nhưng vấn đề ở chỗ, đội tuần tra này của phái Thiên Tâm là tạm thời tổ chức, hơn nữa thời gian giao ban cũng không cố định, gần như là thay đổi từng ngày.



Vậy mà ma nhân lại như biết rõ bọn họ sẽ giao ban vào giờ nào, không chỉ im hơi lặng tiếng lẻn vào khu vực của phái Thiên Tâm, mà còn sát hại cả hai đội tuần tra.



Sau khi biết được tin tức này, chưởng môn giận dữ, hạ lệnh nhất định phải tra triệt để tới cùng.



Có thể biết rõ thời gian và địa điểm như vậy, chỉ có hai khả năng, một là ma nhân có mật thám ở phái Thiên Tâm, hai là có người đã cấu kết với ma nhân, để lộ tin tức ra ngoài.



Vì vậy, Thang Phàm tra từng người biết rõ tin tức, kết quả là họ đã phát hiện ra một người khả nghi, người kia chính là Chu Bằng, sư đệ thân thiết nhất với Lăng Tiêu.



Thực ra cũng không có chứng cớ trực tiếp chứng minh rằng Chu Bằng cấu kết với ma nhân, nhưng hắn không thể kể rõ hành tung của mình ngày đó, cũng không có ai làm chứng, vì là nghi phạm, Chu Bằng đã bị giam vào tử lao của phái Thiên Tâm.



Về phần sao lại muốn dẫn Lăng Tiêu đi, cũng vì quan hệ của Chu Bằng và Lăng Tiêu vẫn thân thiết như huynh đệ, hơn nữa bình thường Chu Bằng lại rất nghe lời Lăng Tiêu, cộng thêm hành vi khác thường trong một năm qua của y, cho nên chưởng môn mới nghi ngờ Lăng Tiêu có vấn đề, lúc này mới cử Tiêu Long tự đến giải y về phái Thiên Tâm.



Du Tiểu Mặc nghe xong cứng họng, “Không có chứng cớ cũng tùy tiện bắt người được sao?”



Rõ ràng là Thang Phàm đang muốn trừng phạt Lăng Tiêu, cho nên mới muốn mượn cơ hội này xuống tay với y.



Thực ra Nam Cung Doanh cũng nghi ngờ, Lâm Tiếu là đại đệ tử của chưởng môn, thực lực mạnh, nhân phẩm tốt, đệ tử trong phái Thiên Tâm đều tin phục y, nếu nói là người kế thừa chức vị chưởng môn trong tương lai cũng không phải là không có khả năng, theo lý thuyết chưởng môn không thèm điều tra đã phái người bắt Lâm Tiếu về, thái độ này tuyệt đối không phải là kiểu đối đãi với người thừa kế trong tương lai.



Thế nhưng mà tâm tư của chưởng môn xưa nay chưa từng có ai hiểu được, cho nên dù nghi ngờ thì vẫn mãi chỉ là nghi ngờ mà thôi, mọi người vẫn giữ thái độ đứng ngoài xem.




Nghe giọng điệu này, cứ như thể hắn lo lắng cho Lăng Tiêu tới mức ăn không ngon ngủ không yên ấy, có trời mới biết tên kia mạnh tới nhường nào, đâu cần tiểu đan sư như hắn quan tâm làm chi, chỉ là hắn không thể nói ra mấy lời này được.



Nhìn Triệu Đạt Chu, Du Tiểu Mặc đột nhiên nhớ tới một việc, “Ngũ sư huynh, huynh đi theo đệ vào trong, đệ có cái này cho huynh nè.”



Lúc này Triệu Đạt Chu mới nhớ ra hai người còn đứng ngoài cửa phòng, nhưng hắn cũng rất tò mò không biết Du Tiểu Mặc muốn đưa cho mình cái gì, liền đi theo.



Du Tiểu Mặc quay người nói với Triệu Đạt Chu, “Huynh cứ ngồi đây chờ nha.”



Nói xong hắn liền đi tới sau tấm bình phong, lúc xác định Triệu Đạt Chu không nhìn, mới lén lút mang tiểu Lục Dực Thần hổ trong không gian ra, tiểu Thần hổ đã mở mắt, hai cái móng be bé cầm nội đan của mẹ nó, dùng vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn.



Trong thoáng chốc Du Tiểu Mặc đã bị cái sự đáng yêu kia làm cho điên cuồng, nhóc con này cũng quá dễ thương, tuy rất luyến tiếc nó, nhưng ngoại trừ nó, Du Tiểu Mặc không còn sự lựa chọn nào khác.



Triệu Đạt Chu vẫn còn phiền muộn sao Du Tiểu Mặc đi lâu tới vậy, lúc ấy đã thấy hắn đi ra khỏi tấm bình phong, vừa muốn nói chuyện đã bị tiểu yêu thú mà Du Tiểu Mặc ôm trong lòng hấp dẫn tất cả sự chú ý, “Thất sư đệ, đây là?”



Du Tiểu Mặc đem tiểu Lục Dực Thần hổ đưa tới trước mặt Triệu Đạt Chu, phấn khởi nói: “Không phải lần trước huynh bảo đệ tìm giúp một con yêu thú sao? Đệ tìm được rồi nè, sao, đáng yêu không?”



Triệu Đạt Chu há hốc miệng, ấp úng không nói gì, tới hắn cũng đã quên béng từ lâu.



Lúc trước mặc dù có nhờ Du Tiểu Mặc tìm yêu thú cho, nhưng thật sự chỉ nói mà thôi, nào nghĩ tới Du Tiểu Mặc thật sự tìm được một con, hơn nữa bề ngoài của con yêu thú này còn chưa từng thấy trong sách.



Sau nửa ngày im lặng, Triệu Đạt Chu run rẩy bờ môi, không nhịn được mà hỏi: “Thất sư đệ, đệ thật sự cho ta con yêu thú này sao?”



Du Tiểu Mặc gật đầu, “Thật mà.”



Triệu Đạt Chu, “Thật sao thật sao?”



Du Tiểu Mặc lại gật đầu, cũng không phiền trả lời: “Thật đó thật đó.”



Triệu Đạt Chu, “Thật sao thật sao thật sao?”



Du Tiểu Mặc, “…”