Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 193 : Ngả bài

Ngày đăng: 05:41 19/04/20


Mặt trời dần dần lên cao, chiếu sáng toàn bộ chân núi, đây là con đường đi lên quảng trưởng của phái Thiên Tâm, nếu như phái Thanh Thành muốn đối đầu với phái Thiên Tâm, thì nơi này chính là chiến trường thích hợp nhất.



Khi mặt trời mới mọc, chung quanh quảng trường đã sớm tụ tập rất nhiều người đến đây chỉ để quan sát, nhưng phần lớn đều đứng khá xa, dù sao thì trận chiến giữa hai cường giả Hoàng cảnh nhất định sẽ vô cùng ghê gớm, có khi chẳng làm gì cũng bị dính chưởng ấy chứ.



Dưới sự trông ngóng mòn mỏi của mọi người ở đây, hơn mười âm thanh xé gió bỗng nhiên vang lên, truyền tới từ phía chân trời xa xôi, rất khí thế, khiến cho nhiều người nhìn đều kinh thán không thôi.



Không bao lâu, người dẫn đầu đã đứng phía trên quảng trường, kèm theo một một tràng cười lớn không chút khách khí, “Thang Phàm, Lạc Thành Nguyên ta đã đến, đừng như rùa đen rụt cổ trốn trong môn phái nữa, ra ứng chiến đi!”



Vô số ánh mắt quanh quảng trường lập trước nhìn về phía Lạc Thành Nguyên, ngay sau đó, từng âm thanh xé gió dừng lại ngay bên cạnh lão, hơn mười người lơ lửng ngay sau lưng Lạc Thành Nguyên, trong đó có cả con của lão Lạc Thư Hà.



Có một số người muốn mở to hai mắt để nhìn con yêu thú cấp chín của Lạc Thư Hà, cuối cùng cũng tìm được ở trên vai hắn, chỉ là hình dáng quá nhỏ, cho nên không thể nhìn rõ.



Tuy rằng không thể chiêm ngưỡng Lục Lôi Thiên Điểu, nhưng đội hình hùng mạnh của phái Thanh Thành khiến cho không ít người phải hít vào một hơi, đám đông xôn xao khe khẽ, đúng là môn phái vạn năm có khác, những thế lực hạng hai sao có thể sánh nổi.



Lần này phái Thanh Thành điều động tới sáu mươi vị cường giả, người thực lực thấp nhất cũng có tu vi Nguyệt cảnh, chớ nói chi là Tinh cảnh tới Tiên Cảnh nhiều như rau cải trắng, chỉ một trận chiến đã huy động được đông đảo cường giả như vậy, xem ra lần này phái Thiên Tâm bắt cuộc phải ra mặt đối chiến rồi.



Bên kia, sau khi Lạc Thành Nguyên dẫn đầu cường giả của môn phái mình xuất hiện, vậy mà vẫn không hề thấy Thang Phàm lộ diện.



Lạc Thành Nguyên nhíu mày, quát lớn, “Thang Phàm, chẳng lẽ ngươi sợ phái Thanh Thành cho nên mới trốn không dám ra mặt sao?”



Âm thanh được Lạc Thành Nguyên tận lực khuếch tán, gần như vang xa vạn dặm, như sợ Thang Phàm không thể nghe được.



“A, Lạc Thành Nguyên, chớ có nghĩ các ngươi chỉ có một con yêu thú cấp chín mà tung hoành ở phía nam được, một kẻ đứng thứ hai vạn năm mà cũng dám nói xằng ở đây sao, hôm nay lão phu sẽ nói ngay tại đây, vạn năm đứng thứ hai thì muôn đời sẽ vĩnh viễn đứng dưới thôi, dù có bò thế nào, cũng không thể trở thành người đứng đầu.”




Du Tiểu Mặc rũ mắt xuống, “Dạ không, con biết sư phụ luôn bận rộn.”



Nói tới hai chữ cuối cùng, hắn còn cố ý nhấn mạnh, bên trong mang theo một sự châm chọc lờ mờ.



Nhưng Khổng Văn như thể không hiểu, “Không trách là tốt rồi, nhưng vi sư nghĩ sao cũng không ngờ được, tiểu thất mới gia nhập chưa tới một năm, mà quan hệ của ngươi với đại sư huynh cùng nhị sư huynh lại tốt hơn cả các sư huynh đệ khác, không chỉ đại sư huynh của ngươi cãi lời vi sư, mà tới người lạnh lùng như nhị sư huynh của ngươi cũng bắt đầu mở miệng nói đỡ cho ngươi, quả thật làm cho vi sư cực kỳ bất ngờ, tiểu thất, ngươi có thể nói cho vi sư biết, ngươi cho hai vị sư huynh chỗ tốt gì, lại khiến cho hai đứa nó che chở ngươi tới vậy?”



Du Tiểu Mặc không thể nhìn thấu ánh mắt đen kịt sâu thẳm của Khổng văn, lui về phía sau một bước, mới nói: “Sư phụ, ngài nghĩ đại sư huynh và nhị sư huynh là ai, họ là những đệ tử do chính tay ngài bồi dưỡng, chắc hẳn bản thân ngài phải hiểu tính cách của họ nhất chứ, ngài cảm thấy, họ là loại người sẽ vì chỗ tốt mà người khác cho mà vứt bỏ nguyên tắc sao?”



Khổng Văn cười nói: “Đương nhiên vi sư hiểu rất rõ tính cách của chúng, cũng chính là vì hiểu rõ, cho nên vi sư mới cảm thấy kì lạ, vì sao một kẻ như ngươi lại khiến hai đệ tử mà vi sư kiêu ngạo nhất ra mặt che chở, thậm chí còn không ngại chống đối vi sư chỉ vì ngươi?”



Du Tiểu Mặc nói, “Sư phụ, ngài hỏi ta, tại sao ngài không xem lại mình đi? Ban đầu ông thu ta làm đồ đệ, sau đó lại đối xử hờ hững với ta, Đại sư huynh cũng vì việc này mà chăm sóc ta hơn, sau đó cũng là ông tìm đủ mọi cách để làm khó dễ ta, ông đâu có đối xử với ta như đồ đệ, ông cảm thấy việc này là vì ai, do ai tạo thành?”



Khổng Văn chú ý tới từ ‘Ngài’ của Du Tiểu Mặc đã biến thành ‘Ông’ sắc mặt lập tức trở nên âm u, “Ngươi đang oán trách vi sư sao?”



Du Tiểu Mặc lắc đầu, “Không, ta chỉ nói thẳng mà thôi.”



Khổng Văn lên giọng: “Đời này, việc mà vi sư hối hận nhất vì đã làm, chính là thu ngươi làm đồ đệ.”



Du Tiểu Mặc nói, “Ta cũng rất hối hận.”



Ánh mắt Khổng Văn bỗng hạ nhiệt độ chỉ trong giây lát, “Du Tiểu Mặc, ta cũng không quanh co lòng vòng với ngươi nữa, hôm nay Lâm Tiếu đã bị chưởng môn nhốt lại, mà với quan hệ của ngươi và hắn, chưởng môn sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu, nếu như ngươi còn muốn sống, chỉ cần ngươi giao ra một thứ, ta sẽ bảo vệ cho ngươi rời khỏi phái Thiên Tâm bình yên vô sự.”