Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 200 : Vạch trần thân phận

Ngày đăng: 05:41 19/04/20


Giọng nói cường thế của nam nhân bỗng nhiên vang lên, trầm bổng vang vọng khắp đất trời.



Cả một mảng không trung như chỉ còn lại âm thanh này, quảng trường lặng ngắt như tờ, thời gian như thể đã dừng lại ở giây phút ấy.



Dám đụng đến người của ta!



Cái ‘người của ta’ này hẳn là không phải chỉ Du Tiểu Mặc đã bị trục xuất khỏi phái Thiên Tâm chứ, nãy thì có một yêu thú cấp chín, bây giờ lại xuất hiện một nam nhân dễ dàng đỡ được cú đấm của Thang Phàm, mà nhìn sao cũng thấy thực lực của nam nhân này còn cao hơn cả Thang Phàm, Du Tiểu Mặc này rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy, bên người cứ liên tiếp xuất hiện cường giả Hoàng cảnh?



Biểu lộ của Thang Phàm đã hoàn toàn méo mó, nhưng trong nét mặt vặn vẹo ấy lại đi cùng một sự kinh hãi khó che giấu nổi.



Có lẽ người khác không thấy rõ, nhưng Thang Phàm chỉ đứng cách nam nhân một cánh tay, đương nhiên nhìn rõ mồn một, cộng thêm cái giọng nói quen thuộc này, lão lập tức nhận ra thân phận của nam nhân.



“Ngươi… ngươi là… Lâm Tiếu?” Thang Phàm hoảng sợ thốt lên.



Những lời này như một viên đá ném vào hồ cát lún, trên quảng trường như có sấm đánh qua, cả đám đều ngây người đứng sững tại chỗ không nhúc nhích, tất cả đều giữ nguyên động tác của một giây trước, cứng nhắc nhìn theo hướng nam nhân và Thang Phàm, sau khi yên lặng mấy giây, cái cảm xúc hoảng sợ trong lòng mọi người bùng nổ trong thoáng chốc, không biết ai mở đầu chửi thề một tiếng.



“Mẹ nó, có phải mới nãy ông đã gặp ảo giác không?”



“Chẳng lẽ ta cũng gặp ảo giác, lúc nãy Thang Phàm đã nói là Lâm Tiếu ư?”



“Mẹ nó, tin tức xảy ra hôm nay cái sau còn rung động hơn cả cái trước, ông đây cũng tiêu hóa hết nổi rồi.”




“Ta không biết ngươi là ai, nhưng phàm là kẻ dám đối nghịch với ta, ta sẽ không bỏ qua, ngay cả ngươi cũng vậy, chờ chịu chết đi!” Thang Phàm cười gằn nhìn về phía Lăng Tiêu.



Lúc trước lão nghĩ nếu nhiều thêm một kẻ địch có tu vi Hoàng cảnh còn không bằng ít đi một cái, cho nên mới phải nén giận ra điều kiện với y, không ngờ người này không thèm để tâm, vậy lão cũng chẳng cần khách khí nữa, tuy lão thật sự kiêng kị với thực lực của y, nhưng lão vẫn còn át chủ bài.



Nghĩ vậy, Thang Phàm đột nhiên mở miệng, quát lớn, “Thang Chấn, xuất hiện đi, để cho người này chứng kiến sự lợi hại của huynh đệ chúng ta.”



Một đám cường giả lập tức cảnh giác nhìn bốn phía.



Nhưng sau khi tiếng nói rơi xuống, cả quảng trường lại không có một ai đi ra hưởng hứng lời gọi này, yên tĩnh tới mức nghe được cả tiếng hít thở, dần dần lại vang lên một hồi bàn luận xôn xao.



“Đừng bảo gã Thang Chấn này sợ quá không dám ló mặt ra nha.”



“Hẳn là không phải đâu, ta nghe nói tình cảm giữa hai huynh đệ Thang Phàm và Thang Chấn rất tốt, ngay cả chức chưởng môn còn nhường lại được mà.”



“Ai nói không thể, chức chưởng môn sao có thể bằng tính mạng mình được.”



Thang Phàm vừa kinh vừa sợ, lão tuyệt đối không tin Thang Chấn sẽ mặc kệ mình rồi đào tẩu, huống chi bọn họ còn có một quân át chủ bài lớn, trận chiến này không hẳn là sẽ thua, vì vậy lão lại không cam lòng gọi thêm vài tiếng.



Ở phía đối diện, Lăng Tiêu vừa vuốt ve Du Tiểu Mặc đang xù lông, vừa cười nhạt: “Đừng kêu nữa, ngươi có gọi lớn đến mấy thì hắn cũng không nghe được đâu.”