Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 202 : Kết thúc

Ngày đăng: 05:41 19/04/20


Cuối cùng thì vì sự tham gia của Lăng Tiêu, cuộc đại chiến giữa phái Thanh Thành và phái Thiên Tâm đã sớm kết thúc.



Nhưng bên tổn thất nặng nề nhất lại là phái Thiên Tâm, phái Thanh Thành gần như không có người thương vong, cùng lắm chỉ có mấy người bị thương nhẹ, mặc dù như thế, Lạc Thành Nguyên vẫn dẫn đệ tử quay về, một người có thực lực còn cao hơn cả chủ nhân của Thiên Đường Cảnh, lão không nghĩ phái Thanh Thành còn có ưu thế gì được nữa.



Tuy nhìn bề ngoài Lăng Tiêu không phải là đệ tử của phái Thiên Tâm, nhưng người được y bảo vệ miễn cưỡng coi là vậy, trước khi biết rõ lập trường của y, Lạc Thành Nguyên không dám hành động tùy tiện, nếu không kẻ theo bước Thang Phàm chính là lão.



Người của phái Thanh Thành vừa đi, đám người vây xem cũng hết chuyện để hóng hớt, ồn ào tản ra.



Chưa tới một canh giờ, quảng trường vốn còn đông đúc giờ đã trở nên vắng vẻ, những người còn dư lại đều là đệ tử của phái Thiên Tâm, họ không dám rời đi nửa bước mà là đứng ngửa đầu kính sợ nhìn Lăng Tiêu trên bầu trời.



Viên Mạch do dự một lát, vẫn đi tới, nhìn Lăng Tiêu rồi nói: “Lão phu tạm thời gọi ngươi là Lâm Tiếu đi, hôm nay Thang Phàm đã bị ngươi giết chết, người ngươi muốn tìm cũng đã tìm được, hẳn là các hạ không còn ân oán gì với phái Thiên Tâm nữa phải không?”



Ngụ ý trong câu nói này là, có thể buông tha cho phái Thiên Tâm rồi đúng không.



Dùng tuổi và địa vị của lão, có thể nói ra những lời này thật không dễ dàng.



Lăng Tiêu cũng có vài phần tán thưởng với vị đại trưởng lão này, vì tương lai của phái Thiên Tâm, vinh nhục cá nhân không là gì, cầm được thì cũng buông được, vốn y cũng không định làm gì phái Thiên Tâm, dù y có muốn, Du Tiểu Mặc cũng phản đối, bằng không thì, sờ sờ dấu răng trên má, y có dự cảm, Du Tiểu Mặc sẽ cắn chết y luôn ấy chứ.



Nghĩ đến đây, Lăng Tiêu nói: “Đại trưởng lão yên tâm đi, ta sẽ không làm gì phái Thiên Tâm cả, nhưng như ngươi đã nói, Thang Phàm đã chết, chức chưởng môn của phái Thiên Tâm lại trống, ta không hy vọng sẽ xuất hiện thêm một Thang Phàm thứ hai.”



Viên Mạch ngơ ngác một chút, dò hỏi: “Vậy các hạ có ý là?”



Lăng Tiêu duỗi ra một ngón tay, chỉ vào Chu Bằng đứng cách đó không xa, “Chu sư đệ là người nổi bật trong số đệ tử, chức chưởng môn nếu truyền cho hắn thì không gì thích hợp hơn.”



Viên Mạch cũng không ngờ y lại đề cử Chu Bằng, bản tính của Chu Bằng lão biết khá rõ, dù không phải là người thích hợp nhất cho chức vị chưởng môn, nhưng cũng không hẳn là không được, chỉ là… “Tu vi của hắn chưa đủ để kẻ dưới phục tùng.”



Lăng Tiêu đã đoán được lão sẽ nói như vây, ung dung hỏi: “Nếu hắn có một con khế ước thú cấp chín, thì sao?”




Du Tiểu Mặc ngơ ngác, hắn chưa từng nghĩ tới việc này, “Đệ không biết, phải xem ý của hắn đã…”



Nói xong hắn đã rơi lệ trước rồi, vì sao hắn lại có cái tư duy không bình thường kiểu ‘Lăng Tiêu đi đâu, hắn cũng theo đó’ thế này? Câu kia không phải là tiêu biểu cho cái sự ‘Lấy chồng thì theo chồng, lấy chó thì theo chó’ sao?



Phương Thần Nhạc cảm thán, hắn có cảm giác phải gả sư đệ đi rồi.



Trên thực tế, ngay cả Triệu Đạt Chu và Phục Tử Lâm cũng có cái cảm giác này.



Trong mấy sư huynh đệ bọn họ, người nhỏ nhất lại là người ‘gả’ đi trước sao. Ấy, hình như cái suy luận này có gì đó không đúng lắm thì phải.



Phương Thần Nhạc không tiếp tục xoắn suýt nữa, vỗ vỗ vai Du Tiểu Mặc còn đang u sầu: “Tiểu sư đệ, mặc kệ sau này ngươi đi tới đâu, nhất định phải nhớ rõ chớ quên chúng ta, chúng ta cũng sẽ nhớ rõ đệ.”



Du Tiểu Mặc lập tức nói: “Sư huynh yên tâm, đệ có quên Lăng Tiêu cũng không quên các huynh đâu.”



Phương Thần Nhạc và Phục Tử Lâm, “…”



Triệu Đạt Chu yếu ớt chen vào một câu, “Thất sư đệ, về sau trước khi nói mấy câu kiểu thế này, nhớ rõ nhìn sau lưng.”



Du Tiểu Mặc, “…”



Sau lưng hắn có một bóng ma, mà Lăng Tiêu đang đứng ngay chỗ đó!



.Bơ



Bởi vì chương sau sẽ có cảnh nhạy cảm nên là mềnh sẽ đặt pass nha các bạn trẻ.