Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 233 : Lại là hai lựa chọn
Ngày đăng: 05:41 19/04/20
Buổi tối, Du Tiểu Mặc bỏ Lăng Tiêu lại mà chạy vào không gian.
Sau khi tới phía bắc, Du Tiểu Mặc rất ít khi thả đội bóng ra, không phải là hắn không muốn, mà là không đứa nào chịu ra, bởi vì linh khí trong không gian rất đậm, cực kỳ thích hợp cho việc tu luyện, hơn nữa cho dù có ra ngoài thì chúng cũng chẳng có chuyện gì để làm, vì vậy cả đám đều trốn hết trong không gian.
Chỉ là do Du Tiểu Mặc đã giao cho chúng một vài nhiệm vụ, cho nên sau khi thương lượng xong liền quyết định ra được một lịch thay phiên.
Dùng mười ngày làm chuẩn, sau mười ngày sẽ đổi sang tên tiếp theo.
Thời điểm Du Tiểu Mặc đi vào cũng là ca trực của Tiểu Cầu.
Tiểu Cầu vẫn như mấy tháng trước, nhìn chẳng hề thay đổi một chút nào, dù là chiều cao, hay là cái thân mập mạp của nó, vừa nhìn cũng biết cái bộ dáng tròn quay kia là do dinh dưỡng quá thừa.
Tiểu Cầu đang tưới nước cho linh thảo, vừa thấy hắn tiến vào, đã lập tức bỏ gáo nước xuống chạy vèo tới.
“Chủ nhân, ngươi rốt cục cũng tới thăm ta sao?” Tiểu Cầu mở lớn đôi mắt to tròn của nó, nét mặt thì rất chi là mừng rỡ.
Du Tiểu Mặc nhìn nét mặt của Tiểu Cầu, không đành lòng nói cho nó biết về chân tướng thật sự, liền nói, “Đúng rồi, ta tới thăm các ngươi nè.”
Vừa mới dứt lời, bên cạnh hồ nước liền truyền đến một tiếng ‘Xùy~’, sau sau đó là một âm thanh cười nhạo vang lên, “Bảo ngươi ngốc ngươi còn không chịu, sao chủ nhân có thể cố ý tới thăm ngươi được, rõ ràng hắn lại chôm được hạt giống ở đâu, cho nên mới vào.”
Người đang nói chuyện đúng là Tiểu Hắc, tuy bề ngoài của nó nhìn rất là lạnh lùng, nhưng cái kiểu nói chuyện lại khác xa một trời một vực, rất là độc miệng, chính là cái kiểu mà nghe xong đã làm người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi ấy.
Du Tiểu Mặc bị châm chọc thật nhiều thật nhiều lần, cho nên giờ đã quen rồi, hơn nữa hắn biết rõ, tuy lời nói của Tiểu Hắc rất độc, nhưng thực tế trái tim vẫn mềm lắm, đương nhiên, chỉ mềm với mấy người họ thôi, còn với người ngoài thì câu nói thường xuyên nhất của nó là, ăn bọn chúng.
“Chủ nhân, Tiểu Hắc nói thật sao?” Tiểu Cầu tha thiết nhìn Du Tiểu Mặc.
Du Tiểu Mặc suýt thì lau mồ hôi lạnh trước mặt nó rồi, vội vàng lôi đồ ăn từ trong túi trữ vật ra, đó là một miếng thịt Vạn Linh Địa Dương trong phần của Lăng Tiêu, “Tiểu Cầu, ra chỗ khác ăn thịt đi ha.”
Thời điểm ngửi thấy mùi thịt là nước miếng của Tiểu Cầu đã nhỏ tí tách rồi, vội vàng ôm thịt rồi chạy vào trong góc.
Hắn thề, về sau nhất định phải bỏ cái thói quen nghe một nửa.
Sau này hắn nhất định phải hỏi rõ ràng rành mạch mỗi câu mỗi chữ của Lăng Tiêu, nếu không rất dễ bị sụp hố.
Du Tiểu Mặc hít vào một hơi thật sâu, hắn sẽ không làm cái chuyện dại dột là hỏi có lựa chọn thứ ba hay không, bởi vì hắn biết rõ với cái suy nghĩ của Lăng Tiêu, khẳng định còn nghĩ ra được sự lựa chọn càng hạ lưu, càng vô sỉ hơn, bản thân hắn đã dính chưởng tới hai lần, nếu còn phạm cái sai lầm hạ đẳng này thì hắn là một đứa ngu tới không thể ngu hơn ấy.
Nhưng hắn nhất định sẽ không chọn cách thứ hai.
Bởi vì sáng ngày mốt phải xuất phát rồi, mà sao hắn có thể quên được sức chiến đấu của Lăng Tiêu.
Tên này không những có động tác thô bạo, mà lực bền còn thuộc hạng nhất, hết lần này tới lần khác y phải làm từ hai lần trở lên, cuồi cùng người thiệt thòi lại là hắn, mà chắc chắn hôm sau hắn không thể lết nổi xuống giường được, cho nên… Đúng là hắn chỉ còn cách thứ nhất mà thôi.
“Đến!” Lăng Tiêu ngoắc ngoắc tay.
Du Tiểu Mặc do dự một chút, vừa lề mà lề mề lết tới, vừa thương lượng: “Anh thật sự sẽ nhẹ nhàng chứ?”
Lăng Tiêu nói, “Chỉ cần em nghe lời, ta sẽ nhẹ nhàng.”
Du Tiểu Mặc lại nói, “Chỉ cần anh nhẹ nhàng, em sẽ nghe lời.” Dù sao thì đưa đầu cũng chết mà rụt đầu cũng chết, còn không bằng chết sao cho thoải mái, cùng lắm thì coi như hắn ngồi xổm trong nhà vệ sinh lâu hơn đi.
Lăng Tiêu không nói gì, nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng đành phải gật đầu, có vẻ không được tình nguyện cho lắm.
Du Tiểu Mặc, “…”
Hay quá ha, cái nét mặt không tình nguyện của anh là sao đây, đừng bảo là thật sự lừa mình nha?
Rõ ràng chỉ còn khoảng cách ngắn ngủi chừng mười bước mà Du Tiểu Mặc lại đi mất năm phút đồng hồ, cuối cùng còn ngừng lại, người nào đó hết kiên nhẫn lập tức đi qua, một tay khiêng hắn rồi ném thẳng vào bồn tắm, bắt đầu “này nọ í é”, thực ra y nên làm như vậy từ sớm mới phải!