Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 235 : Thẻ đen

Ngày đăng: 05:41 19/04/20


Mặc dù khu một và khu hai đều nằm trong cùng một vùng, nhưng phương hướng lại khác nhau.



Vì vậy vừa mới đến học viện Đạo Tâm, Du Tiểu Mặc đã phải rời khỏi Lăng Tiêu, bởi vì Lăng Tiêu phải đi cùng với đạo sư của khu một.



Không lâu sau, Hỏa Diễm điểu chở Liễu Nhạc cũng đáp xuống, bởi vì có người đã từng thấy họ quen biết nhau, cho nên Liễu Nhạc cũng đi cùng Lăng Tiêu.



Nhìn thấy Lăng Tiêu không có biểu hiện gì là muốn phản kháng, Du Tiểu Mặc mới thở phào nhẹ nhõm.



Hắn cứ lo là Lăng Tiêu sẽ khăng khăng đòi ở cùng hắn kìa.



Sau một lát, Ninh tĩnh đạo sư kiểm kê nhân số xong xuôi, liền dẫn đệ tử của mình bước vào học viện Đạo Tâm.



Trong học viện đều có đội tuần tra do học sinh thay phiên nhau canh gác, có thể nói là khá nghiêm ngặt, dưới sự nghiệm chứng cẩn thận ở cửa càng, bọn họ phải mất tới nửa canh giờ mới bước qua được cánh cửa của học viện, đằng sau đắng cửa to lớn ấy là một con đường thật dài, phiến đá lát trên đó đều được làm bằng tinh thạch quý giá, bên ngoài tỏa ra một lớp linh khí rất mỏng.



Du Tiểu Mặc đưa mắt nhìn xa, không khỏi tặc lưỡi, con đường này cũng phải dài hơn ngàn mét, rộng gần trăm mét, vậy mà đều dùng tinh thạch ẩn chứa linh lực tạo thành, có thể thấy học viện Đạo Tâm giàu có tới nhường nào.



Xuyên qua con đường tinh thạch, bọn họ bắt đầu chia tay các đệ tử của khu một, rẽ sang con đường phía bên trái.



Ôm theo lòng hiếu kỳ vô bờ, Du Tiểu Mặc và các học sinh mới đều sẽ sinh sống ở chỗ này trong mấy năm học tiếp theo.



Đây là một vết lõm khổng lồ vào thân núi, như một cái bát thật lớn, đứng ở cuối đường, Du Tiểu Mặc đã nhìn thấy những kiến trúc mọc lên san sát như rừng trong ‘cái bát’ này, rõ ràng đã đứng ở chỗ rất cao, nhưng hắn không thể nhìn tới cuối.



Ninh Tĩnh đạo sư quay đầu lại rồi nói với họ: “Các học sinh mới chú ý, từ hôm nay trở đi, các ngươi sẽ trở thành một thành viên của học viện Đạo Tâm, nơi này sẽ là nơi sinh hoạt của các ngươi trong tương lai, nhớ kỹ, học viện cũng có quy tắc của học viện, ta không quan tâm thân phận hiển hách của các ngươi ở ngoài kia, ở đây, tất cả mọi người đều bình đẳng, nếu dám khiêu chiến với quyền uy của học viện, hoặc cố tình lờ đi quy định, nhẹ thì bị phạt, nặng sẽ bị đuổi học, ai hiểu rõ thì đi theo ta!”


Nghe vậy, dù Sài Tuấn muốn đổi ý cũng không được rồi, bởi vì lúc nãy gã đã khăng khăng, bây giờ mà đổi ý lại, những người khác sẽ cho rằng gã kiếm chuyện cho có.



Sau khi chia phòng xong, người được Ninh Tĩnh đạo sư phái đi nhận thẻ đen cũng đã về, sau đó mỗi người được phân cho một tấm thẻ.



Du Tiểu Mặc cầm tấm thẻ đen kia tò mò quan sát, thẻ đen đương nhiên sẽ có màu đen, bên trên còn có một con số ‘10’ màu đỏ, sửng sốt một chút, nhưng hắn có thể mơ hồ đoán ra con số này biểu hiện cho cái gì.



Quả nhiên, không bao lâu sau đã thấy Ninh Tĩnh đạo sư giới thiệu: “Bây giờ trên tay các ngươi chính là tấm thẻ đen mà ta đã nói, con số trên thẻ chính là số điểm, mỗi học sinh mới nhập học sẽ được mười điểm, sau này mỗi tháng sẽ được cộng thêm ba mươi điểm. Tấm thẻ này cũng tương đương với giấy thông hành của học viện, nếu muốn ra vào rất nhiều nơi đều phải cần tới nó, cho nên nhất định phải giữ thật kỹ.”



“Còn có một việc nữa, ở học viện Đạo Tâm tổng cộng có ba loại thẻ, theo thứ tự là thẻ đen, thẻ tím và thẻ đỏ, tấm thẻ trong tay các ngươi chính là thẻ đen, cấp bậc thấp nhất, quyền hạn cũng khá thấp, nếu như các ngươi muốn đổi sang thẻ tím hoặc thẻ đỏ, vậy thì mời cố gắng lên, kiếm điểm số để đổi, nếu như đổi được một tấm thẻ tím, mỗi tháng các ngươi có thể nhận được bốn mươi điểm từ học viện, còn thẻ đỏ là năm mươi điểm.”



“Đạo sư, làm sao để kiếm điểm số?” Một tân sinh thắc mắc.



“Học khu B có nhiều loại phương pháp để kiếm điểm số, nếu ta liệt kê hết thì rất dài dòng, ngày mai ta sẽ nói rõ, nhưng các ngươi có thể tranh thủ thời gian để nghe ngóng, muốn đổi phòng hãy hành động ngay hôm nay.” Ninh Tĩnh đạo sư cười nói.



Khó mà thấy được đạo sư lại dùng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy để nói chuyện, tâm trạng lo lắng của các học sinh lập tức được giảm đi không ít.



Sau khi giúp mọi người giải đáp mọi nghi vấn, Ninh Tĩnh đạo sư mới rời khỏi.



Nhìn bóng lưng của Ninh Tĩnh đạo sư, Du Tiểu Mặc đang tự hỏi về sự khả thi của câu cuối cùng.



Bách Lý Tiểu Ngư thì gấp lắm rồi, vội vàng chạy tới khoác vai r rồi kéo vào phòng, “Tiểu Mặc Tiểu Mặc, chúng ta vào xem phòng mới đi.”



Du Tiểu Mặc mỉm cười, rõ ràng là phòng cũ mà.