Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 247 : Đánh lén

Ngày đăng: 05:42 19/04/20


Du Tiểu Mặc vừa dứt lời, một ánh sáng màu đen bắn ra khỏi cổ áo hắn, cùng lúc đó, cái bóng màu đen kia cũng càng biến càng lớn, cuối cùng hóa thành một con yêu thú tráng kiện màu đen, bộ lông đen bóng tỏa sáng như gợn sóng, trong ánh mắt hoảng sợ của Sài Tuấn, yêu thú đứng vững vàng trước mặt Du Tiểu Mặc.



Đây là một con Hắc Cực báo, những người đứng ở đây đều được nghe nói tới Hắc Cực báo, mà họ còn phát hiện cặp mắt của con Hắc Cực Báo này màu vàng, tiềm lực của Hắc Cực báo bình thường có lẽ không lớn, nhưng với tư cách là quý tộc của loài Hắc Cực báo, tiềm lực của Kim Sắc Hắc Cực báo không thể nghi ngờ được.



Tiểu Hắc không hóa thành hình người, bản thân nó chỉ có thực lực cấp bảy bốn sao mà thôi, còn chưa đủ để biến hóa, cho nên để tránh phiền toái, Tiểu Hắc trực tiếp hiện nguyên hình.



Có lẽ tiềm lực về huyết mạch của Thông Tí vượn cao hơn nó, nhưng bây giờ Thông Tí vượn cũng chỉ có ba sao, căn bản không phải là đối thủ của Tiểu Hắc.



Tiểu Hắc là một yêu thú cao ngạo lãnh khốc, nói trắng ra thì là ngạo kiều, đối với Thông Tí vượn vừa xuất hiện mà đã biểu hiện như thể cao quý lắm, nó rất khinh thường, thân thể ưu nhã đi về phía trước một bước, cặp mắt vàng óng ban cho Thông Tí vượn và Sài Tuấn một ánh nhìn lãnh diễm cao quý, sự khinh thường như có như không.



Con ngươi màu đen của Thông Tí vượn co lại thật mạnh, trong đáy mắt lóe lên một tia kiêng kị sâu đậm, hiển nhiên là đã phát hiện ra thực lực của Tiểu Hắc còn cao hơn cả mình, thân thể theo bản năng lùi về phía sau một bước.



Một bước này có vẻ nhỏ, nhưng lại phơi bày rõ ràng trong ánh mắt của tất cả mọi người ở đây, sự khiếp sợ trong mắt họ không kém gì Sài Tuấn, một số người ở đây chỉ liếc cũng nhìn ra thực lực của Tiểu Hắc.



“Muốn xỉu, tình thế quay ngoắt thế này kích thích quá đi.”



“Tiểu đan sư này quả nhiên không thể coi thường được, Sài Tuấn đá trúng miếng sắt cứng rồi.”



“Có gì đâu, tiểu đan sư còn trẻ mà đã có thành tựu thế này, ta thấy hắn phải có không ít thủ đoạn.”



“Ai thua ai thắng lại trở nên khó bề phân biệt rồi.”




Thực ra Du Tiểu Mặc không hề vô hại như vẻ ngoài của hắn, lúc trước nghe Bách Lý Tiểu Ngư nhắc nhở Sài Tuấn đã tu luyện kỹ pháp, hắn đã cảnh giác, sau khi lên đài thì không hề thư giãn một phút nào.



Sau khi nghe câu nhắc nhở của Bách Lý Tiểu Ngư, hắn lập tức nhìn về phía Sài Tuấn, cũng tình cờ nhìn thấy sự cẩn thận và dữ tợn hòa lại làm một trên khuôn mặt gã, vừa nhìn đã biết rõ có vấn đề.



Du Tiểu Mặc rất bình tĩnh tiếp tục coi trận đấu giữa sân, nhưng lại đồng thời lặng lẽ thả sức mạnh linh hồn của mình ra, lập thành một thứ như vòng bảo hộ xung quanh.



Sài Tuấn không hề phát hiện, còn cho rằng động tác của mình kín đáo lắm, nhanh chóng lướt qua nơi hai con yêu thú đang chiến đấu, tập kích về phía Du Tiểu Mặc đứng cách đó không xa.



Trận chiến rất gay cấn, gần như mọi sự chú ý đều đổ dồn trên người hai con yêu thú.



Tuy huyết mạnh của Thông Tí vượn khá cao, nhưng không thể đền bù được sự chênh lệch về thực lực, ngược lại là con Kim Sắc Hắc Cực báo kia càng chiến càng hăng, mở cái miệng sắc nhọn xé một miếng thịt thật lớn trên cánh tay Thông Tí vượn, hình ảnh kia có chút máu me, làm cho một vài người sợ tới mức hoảng hồn, có người nhát gan còn che mặt không dám nhìn nữa.



Thời điểm họ đang xem tới chăm chú, một tiếng kêu thảm thiết thê lương bỗng nhiên vang lên.



Cùng lúc đó, trận chiến giữa đài cũng đã phân ra thắng bại, thân thể khổng lồ của Thông Tí vượn ầm ầm ngã xuống đất, như thể đang thoi thóp, mà bên kia, tuy Hắc Cực báo cũng bị thương không nhẹ, nhưng lúc này đang ngẩng cao đầu kiêu ngạo đi về bên người chủ nhân.



Tới đây thì mọi người mới phát hiện, chẳng biết tự khi nào Sài Tuấn lại quỳ trên mặt đất, khuôn mặt vốn còn tràn đầy tự tin đột nhiên biến thành màu trắng bệch.



Còn Du Tiểu Mặc thì hoàn toàn ngược lại, dáng vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra, chỉ là đang cau mày suy nghĩ gì đó.