Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 249 : Linh mạch dưới mặt đất

Ngày đăng: 05:42 19/04/20


Chuyện này chưa qua bao lâu, gần như tất cả mọi người trong học viện đã biết.



Có một số người hiểu rõ ngọn ngành lập tức vạch trần nguyên nhân vì sao Du Tiểu Mặc khiêu chiến với Sài Tuấn, kết quả là Liễu Nhạc cũng nổi tiếng theo.



Vốn tân sinh vừa nhập học vài ngày bị bắt nạt là chuyện bình thường, có vài tân sinh rất ngông cuồng, cho nên lần nào cũng phải đánh cho một trận mới tỉnh ra, đây cũng là lý do vì sao lúc trước Tôn Triết lại mò tới dằn mặt Lăng Tiêu.



Nhưng dù thế nào thì trên người Liễu Nhạc đã bị dán nhãn tiểu đệ của Du Tiểu Mặc rồi, về sau chắc cũng không ai dám đi gây sự với Liễu Nhạc nữa, mà đám người hành hung lúc trước cũng đều chạy tới tận nơi xin lỗi.



Dù sao chúng cũng bị Sài Tuấn sai bảo, mà Liễu Nhạc cũng đắn đo tới Du Tiểu Mặc, lo lắng nếu kết thêm oán sẽ ảnh hưởng tới sinh hoạt sau này của họ, vì vậy không so đo quá nhiều, hơn nữa hắn coi như là trong họa có phúc đi.



Thời điểm Du Tiểu Mặc và Bách Lý Tiểu Ngư chạy tới, Liễu Nhạc đang tống cổ một đám người tới nói xin lỗi.



Liễu Nhạc đã đổi một bộ quần áo khác và dùng linh đan mà Du Tiểu Mặc cho mình, lúc này đã đỡ hơn nhiều, vết thương trên cơ thể cũng dần hồi phục.



Nhìn thấy Du Tiểu Mặc tới, Liễu Nhạc mừng rỡ chạy ra, “Thiếu gia!”



Du Tiểu Mặc vội ho một tiếng, mỗi lần nghe thấy Liễu Nhạc gọi thiếu gia là toàn thân hắn đều thấy không được tự nhiên, tuy đã nói Liễu Nhạc đừng gọi vậy nữa rồi, nhưng mới quay đi là lại đâu vào đâu, cứ gọi mãi như vậy hắn cũng thành thói quen.



“Liễu Nhạc, thu dọn đồ đạc của ngươi đi, theo ta tới Tam Đông Viện.” Du Tiểu Mặc nói.



“Tam Đông Viện? Tới đó làm gì?” Liễu Nhạc sững sờ, chỗ đó là nơi có phòng đơn với điều kiện rất tốt đó.



“Đương nhiên là dọn vào đó ở chứ sao, chỗ đó cũng không có phong cảnh để ngắm.” Du Tiểu Mặc nói ra.



Lúc trước hắn đã nghe ngóng ở chỗ Cống trưởng lão, phòng đơn mà hắn thuê cũng có thể chuyển nhượng, cũng có thể trả phòng, chỉ là chuyển nhượng phải tốn hai điểm để làm thủ tục, còn trả phòng thì trừ một điểm, ví dụ như phòng đơn mà hắn thuê mất sáu điểm một ngày, nếu như trả phòng thì chỉ còn năm điểm, nhìn như vậy thì chuyển nhượng vẫn có lợi hơn.
Sau khi tan học, Ninh Tĩnh đạo sư giữ Du Tiểu Mặc lại một mình rồi bảo những người khác giải tán, không được gọi vào, Đằng Tử Tâm mang gương mặt lạnh lùng rời khỏi lớp học.



“Nhóc, hôm qua mới đánh một trận với Sài Tuấn xong, giờ thoải mái chưa?”



Vừa vào trong phòng, Ninh Tĩnh đạo sư liền nhìn về phía Du Tiểu Mặc, đùa giỡn một câu.



Du Tiểu Mặc lúng túng nhìn sang chỗ khác, do do dự dự nói: “Dạ… Cũng khá hả giận rồi.”



Ninh Tĩnh đạo sư bật cười, rồi lại giận dữ nói: “Tiểu tử ngốc này, đúng là dám nói, trước khi làm mà không nghĩ đến hậu quả sao, học viện chỉ bảo vệ ngươi trong chốc lát chứ sao có thể bảo vệ ngươi được cả đời, ngươi làm mất mặt Sài gia trước nhiều người như vậy, với lòng dạ hẹp hòi của Sài gia, sau này ngươi nên cẩn thận đó.”



Du Tiểu Mặc không dám nhìn đạo sư, đành phải nói lảng qua chuyện khác, “Đạo sư, sau này con sẽ cẩn thận mà, ngài gọi con tới vì nói chuyện này sao?”



“Đương nhiên không phải.” Ninh Tĩnh đạo sư trả lời, sau đó đưa cho hắn một chiếc ngọc giản, “Đây là tư liệu của những đan sư cao cấp ở khu hai, ngươi cầm về nghiên cứu một lát, thích vị đạo sư nào thì nói cho ta biết, đạo sư sẽ đi nói giúp cho ngươi.”



“Cám ơn đạo sư!” Du Tiểu Mặc nhận lấy ngọc giản, nhìn nàng rồi chân thành nói cảm tạ.



“Nếu muốn cảm ơn đạo sư, đợi tương lai ngươi vẻ vang rồi đừng quên đạo sư là được.” Ninh Tĩnh đạo sư trêu đùa, “Được rồi, đùa với ngươi, không còn việc gì nữa ngươi có thể về.”



Du Tiểu Mặc bất đắc dĩ rời đi, thực ra hắn vẫn cho rằng đạo sư của mình sẽ là Ninh Tĩnh đạo sư, bây giờ không thể làm học trò của bà để cho hắn một chút tiếc nuối.



Sau khi rời khỏi phòng của Ninh Tĩnh đạo sư, hắn lại quay về phòng cố gắng luyện hết đám linh thảo thành đan, ngày hôm sau hắn muốn chạy tới điểm tiêu thụ trước khi Bách Lý Tiểu Ngư qua rủ đi học.



Chỉ là hắn không ngờ, hai nam tử mua linh đan lần trước lại tới nữa, thậm chí còn cố ý đứng đó đợi hắn.