Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 258 : Lão đầu tự luyến

Ngày đăng: 05:42 19/04/20


Gần như đúng lúc tan học, Du Tiểu Mặc cũng ngừng luyện đan.



Một tiết học là một canh giờ, sau khi tan học thì các học sinh có thể tự do làm việc riêng.



Bởi vì bất luận là đan sư hay tu luyện giả, thứ quan trọng nhất không phải là tri thức lý luận, mà là thực tế.



Cho nên lúc đó sẽ có khá nhiều người đi qua con đường này, hắn cũng không muốn bị vây xem, cho nên sau khi kết thúc lập tức thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi, còn chuyện trốn học, chờ hắn tìm được cơ hội giải thích cho đạo sư là được.



Lão đầu thấy hắn muốn đi, vô thức lên tiếng gọi hắn lại, “Tiểu tử ngươi đứng lại cho ta.”



Phản ứng của Du Tiểu Mặc là nhanh chân bỏ chạy, ở lại để ông quấy nhiễu nữa hả? Hắn có bị choáng váng mới làm thế.



Lão đầu, “…”



Sau khi Du Tiểu Mặc bỏ chạy cũng không quay về phòng, vốn hắn còn hẹn với Bách Lý Tiểu Ngư đi tới điểm tiêu thụ, nhưng bị lão đầu kia làm loạn, vì vậy hắn không thể nào hoàn thành lời hứa, đành phải nói một tiếng xin lỗi Bách Lý Tiểu Ngư trong lòng, lần sau gặp thì giải thích là được, sau đó Du Tiểu Mặc chạy thẳng tới điểm tiêu thụ linh đan.



Hắn cứ tưởng lão đầu kia sẽ không đuổi theo đâu, hoặc là nói, Du Tiểu Mặc căn bản không ngờ ông ta sẽ đuổi theo.



Khi hắn chạy được một đoạn dài, Du Tiểu Mặc lại nghe thấy một tiếng rống giận dữ đinh tai nhức óc truyền tới từ đằng sau, làm hắn sợ tới mức lảo đảo một cái, suýt chút nữa thì ngã chổng vó rồi.



Du Tiểu Mặc nhìn lại, không khỏi hít một hơi, xú lão đầu lại còn đuổi theo.



Một lão đầu thoạt nhìn chẳng cường tráng gì lắm, vậy mà tốc độ và khí thế kia thần kỳ đến mức khiến người ta kinh ngạc, cộng thêm việc ông ta vừa chạy vừa la hét, làm không ít người dừng chân lại trông xem thế nào.



Du Tiểu Mặc thở dài một tiếng, bắt đầu rên rỉ chán nản.



Lão đầu này cũng quá trắng trợn rồi nha, cũng chẳng biết lão đuổi theo hắn để làm gì.
Lăng Tiêu xem toàn bộ màn hài kịch kia, lúc này mới đi tới, cười nói: “Thực lực của lão đầu kia đúng là đan sư cấp mười, bái ông ta làm sư phụ đối với em cũng có nhiều chỗ tốt, nếu bản công pháp kia thật sự là của ông ta truyền cho Khâu Nhiễm, như vậy em có thể tìm cơ hội bảo ông ta truyền cho mình, đến lúc đó em có thể tu luyện một cách quang minh chính đại rồi, chưa nói tới linh đan và đơn thuốc, chắc hẳn ông ta tích trữ không ít.”



Hiển nhiên Lăng Tiêu cũng nghĩ giống hắn, có một sư phụ tốt hơn không có sư phụ rồi, tuy tính cách sư phụ này còn có chút kì cục, nhưng nếu nhìn tổng thể thì cũng không tệ lắm, mặc dù hơi ngang ngược chút, nhưng cũng rất thẳng thắn.



“Sao anh lại ở đây?”



Du Tiểu Mặc nhìn về phía Lăng Tiêu, nơi họ đang đứng vẫn ở bên trong khu hai, cho nên không thể nào tình cờ gặp gỡ được.



Lăng Tiêu giơ tấm thẻ của mình ra, cười híp mắt: “Nhìn xem đây là gì nào!”



Vừa nhìn tấm thẻ trên tay y, mặt mũi Du Tiểu Mặc đã tràn đầy sự kinh ngạc, “Thẻ đen của anh… Sao lại biến thành màu tím rồi hả?”



Lăng Tiêu nói cho hắn biết, “Là dùng ba mươi con yêu thú trung giai săn được lần trước để đối đó, như vậy cũng coi như là làm một cống hiến lớn cho học viện, cho nên đã được đổi sang một tấm thẻ tím.”



Sở dĩ lúc trước y đi săn yêu thú cũng là vì đổi tấm thẻ này, vốn Lăng Tiêu tính toán sẽ bán yêu thú đi, nhưng y lại phát hiện cho dù bán hết cũng chẳng gom nổi năm ngàn điểm, mà y không muốn lại vào thâm sơn săn bắt yêu thú trắng trợn lần nữa, những việc như thế này xảy ra một lần là đủ rồi.



Rốt cục Du Tiểu Mặc cũng biết vì sao lúc trước y lại quan tâm tới điểm số như vậy rồi, thì ra là thế, nhưng mà… “Vì sao anh nhất định phải lấy được thẻ tím?”



Câu trả lời của Lăng Tiêu là mập mờ nâng cằm hắn lên, phả hơi thở nóng hổi lên môi hắn, hỏi ngược lại: “Em cứ nói đi?” Chỉ cần gần thêm một chút nữa là môi chạm môi rồi, cũng may mà y còn biết mình đang đứng trước mặt mọi người.



Hắn nói?



Với cái tính cách đầy chỗ thiếu sót kia của Lăng Tiêu, nhất định bây giờ y đang nghĩ tới thứ gì H nè.



Du Tiểu Mặc cảm thấy, ngoại trừ nguyên nhân kia thì chẳng còn lý do nào phù hợp hơn nữa, hắn hiểu y rõ lắm mà.