Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 262 : Đại khái là quá mót

Ngày đăng: 05:42 19/04/20


Điểm tiêu thụ linh đan vẫn náo nhiệt như trước, Du Tiểu Mặc cũng không thuê quầy hàng dài ngày.



Bởi vì bây giờ cứ cách hai đến ba ngày hắn mới tới một lần, cho nên để tránh lãng phí điểm, bây giờ mỗi lần tới bán hàng hắn đều tới chỗ Vạn trưởng lão để thuê quầy trước rồi mới đi, tuy quá trình này có hơi phiền toái, nhưng để tiết kiệm được chút điểm thì hắn vẫn hài lòng lắm.



Hôm nay, Du Tiểu Mặc lại thuê tiếp quầy hàng kia, bởi vì là một trong bốn góc chết, cho nên hắn không lo sẽ bị ai đó tranh mất, hơn nữa nhiều người cũng biết chỗ đó là quầy hàng của Du Tiểu Mặc, nếu như không muốn bị khách hàng của hắn dùng nước miếng dìm chết thì Du Tiểu Mặc tin không có ai não tàn tới mức đi chiếm quầy hàng của hắn hết, chỉ là lần này lại nằm ngoài dự liệu của hắn tới cả mét luôn.



“Ngài nói cái quầy hàng kia đã bị người khác thuê?” Động tác lấy thẻ ra của Du Tiểu Mặc lập tức dừng lại.



“Đúng vậy, ngươi tới trễ một bước rồi.” Vạn trưởng lão vuốt vuốt bộ râu hoa râm: “Khoảng hai khắc trước có một thiếu niên đã thuê mất chỗ ngươi hay thuê, hơn nữa hắn thuê một lần là mười ngày.”



Đối với một vài người giàu có thì hai mươi điểm số chẳng đáng là bao.



Du Tiểu Mặc kinh ngạc nói: “Thế nhưng mà quầy hàng kia không phải nằm trong bốn góc chết sao, sao tự nhiên lại có người đi thuê chứ?”



Mà hết lần này tới lần khác lại chọn đúng chỗ mà hắn hay thuê, dù có thể là trùng hợp, nhưng cũng không loại trừ khả năng đối phương nhìn trúng khách hàng của hắn, bởi vì linh đan của hắn cũng khá có danh tiếng trong điểm tiêu thụ rồi.



Rất nhiều người đều biết một trong bốn góc chết là quầy hàng của Du Tiểu Mặc, hơn nữa linh đan của hắn cũng được đảm bảo về chất lượng, cho nên dòng người hướng về góc kia càng ngày càng nhiều.



Mà một khi dòng người nhiều lên, cũng kéo tiêu thụ của những gian hàng khác gần đó lên, vì thế những chủ quán ban đầu trông mà thèm khách hàng của hắn lúc này cũng vô cùng hoan nghênh hắn tới đó bán hàng, nếu có người chiếm quầy hàng của hắn, rất có khả năng bọn họ còn khuyên chủ quán đó nên đi chỗ khác nữa kìa.



Từ đầu đã dùng quầy hàng đó, hôm nay lại bắt hắn đổi qua chỗ khác, đúng là khó quen nổi.



“Loại chuyện này thì lão phu cũng không rõ lắm, nhưng lão phu có thể nói tên họ của chủ quán cho ngươi biết.” Vạn trưởng lão đề nghị, nếu như đứng trước mặt lão là người khác, thì cho dù đối phương chủ động hỏi tên của chủ quán, lão cũng không nói.



“Đa tạ Vạn trưởng lão, vậy tên của vị chủ quán kia là gì ạ?” Du Tiểu Mặc tranh thủ thời gian chắp tay nói cám ơn.
Ngay bên cạnh, Hứa Vân cắn răng nhìn chằm chằm vào Du Tiểu Mặc đứng cách đó không xa, hậm hực nói với một gã đan sư bên cạnh: “Bọn hắn nhất định nói bí mật gì đó không cho ai biết, ngươi có cách nào để nghe lén chuyện của chúng được không?”



Tên đan sư kia lộ ra vẻ mặt khó xử, nhưng hắn cũng rất tò mò không biết hai người kia đang nói gì, liền đáp: “Ta thử một chút.”



Gã là một đan sư cấp sáu thượng phẩm, địa vị trong Đao Môn cực kì cao, gã cùng từng luyện một bản kỹ pháp linh hồn hạ phẩm trung giai, có thể đem sức mạnh linh hồn của mình rải quanh phạm vi mười thước như không khí, thông qua chấn động của âm thanh trong không khí truyền tới, lại dùng sức mạnh linh hồn làm môi giới, như vậy gã có thể nghe được tiếng nói của bất cứ kẻ nào, bất cứ âm thanh nhỏ tới mức nào.



Nhưng phương pháp này cũng có một khuyết điểm, đó chính là vị trí càng xa, hiệu quả càng kém, mới nãy sở dĩ gã sẽ khó xử, cũng vì nơi Du Tiểu Mặc đang đứng vừa vặn ở biên giới trong phạm vi mười thước đó, cho nên gã không thể chắc chắn có thể nghe rõ nội dung cuộc nói chuyện của họ, nhưng việc gì cũng nên thử một lần mới biết được.



Nghĩ đến đây, gã lập tức nhắm mắt lại, thận trọng khuếch tán sức mạnh linh hồn của mình ra, gã không dám có động tác gì quá lớn, vì bản thân gã đã nhìn ra Du Tiểu Mặc là một đan sư cấp năm, nếu như hắn nhạy cảm, cũng có khả năng bị phát hiện.



Lăng Tiêu đột nhiên mở ra ánh mắt hơi khép hờ, bên dưới mặt nạ, cặp mắt âm u sâu thẳm như mặt hồ kia nhìn về phía tên đan sư cấp sáu, khóe miệng chậm rãi nở ra một nụ cười quỷ dị.



Cảnh tượng này trùng hợp rơi vào tầm mắt Hứa Vân, trong lòng hơi lo lắng một chút, cảm giác bất an dâng tràn từ dưới đáy lòng, bên tai cũng nghe thấy tiếng rên rỉ của gã đan sư cấp sáu nọ, vừa quay đầu nhìn đã thấy sắc mặt gã trắng bệch, như thể đã bị một vết thương rất lớn, Hứa Vân sợ hãi mở to hai mắt.



Cùng lúc đó, Du Tiểu Mặc và Vinh Hiên đã bàn bạc xong xuôi.



Một người cười tủm tỉm, mà người còn lại cũng đang cười tươi rói, nếu như cẩn thận quan sát sẽ thấy trong mắt Vinh Hiên đang cố kiềm nén sự kích động, cáo biệt Du Tiểu Mặc, lập tức dẫn người đi.



Du Tiểu Mặc đang thu quán, lại phát hiện Hứa Vân cũng mang người rời khỏi, có vẻ rất vội vàng, không nén nổi kinh ngạc: “Bọn hắn làm sao thế?”



Lăng Tiêu nhàn nhàn liếc bóng lưng của đám người kia, khẽ cười: “Đại khái là quá mót!”



Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái, nếu hắn mà tin lý do này thì đúng là ngu hết thuốc chữa.