Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 281 : Lồng thú

Ngày đăng: 05:42 19/04/20


“A a a, không thấy Tiểu Cầu và Miêu Cầu đâu!”



Du Tiểu Mặc kêu gào thảm thiết. Sau khi ra khỏi võ đài, Du Tiểu Mặc lại vất vả chen ra khỏi đám người đang bao vây mình, hắn đột nhiên phát hiện Tiểu Cầu và Miêu Cầu vốn phải ngồi trên vai mình bây giờ đều mất tích rồi.



Lăng Tiêu hỏi: “Có phải chạy đi chơi rồi không?”



Du Tiểu Mặc vốn định lắc đầu, rồi lại do dự, với tính tình ham chơi của hai đứa nó, cũng có khả năng lắm.



Thế nhưng mà hắn nhớ sau khi cuộc hỗn chiến kết thúc, cả Tiểu Cầu và Miêu Cầu vẫn ngồi trên vai hắn cơ mà, một đứa thì ‘Ngao’ một đứa thì ‘Meow, bộ dạng ấy còn hưng phấn hơn cả hắn, nhưng sau khi ra về thì hắn không xác định nữa rồi.



“Chắc là không đâu, Miêu Cầu còn có thể, nhưng Tiểu Cầu đã theo em lâu vậy, chắc không thể nào bỏ đi mà không nói một câu chứ, anh nói liệu có chuyện gì xảy ra rồi không?”



Du Tiểu Mặc đi tới đi lui, càng nghĩ càng thấy khả năng này rất cao.



Lăng Tiêu giữ hắn lại, “Em tỉnh táo lại đã, chúng ta quay lại tìm xem sao.”



Du Tiểu Mặc lập tức kéo tay y chạy thật nhanh, “Thế thì đi nhanh lên.”



Lăng Tiêu buồn cười: “Em quan tâm tới chúng như vậy làm gì?”



Du Tiểu Mặc không thèm quay đầu lại, “Ai quan tâm chúng chứ, nhưng hai đứa nó nghịch như vậy, một khi đã ở cùng nhau thì bản lĩnh gây rắc rối không nhỏ chút nào đâu, nhỡ đâu gặp được người xấu, có khi lại bị bắt đi thì sao.”



“Đợi một chút!” Lăng Tiêu đột nhiên gọi hắn lại.



Du Tiểu Mặc quay đầu lại, “Làm sao thế?”



Lăng Tiêu gõ đầu hắn một cái, “Không phải em có khế ước với chúng sao, thử tìm chúng bằng khế ước xem.”



Du Tiểu Mặc mờ mịt hỏi: “Phải làm thế nào?”



Lăng Tiêu đáp: “Nhắm mắt lại, dùng tâm cảm nhận sự ràng buộc của khế ước.”



Du Tiểu Mặc nghe lời nhắm mắt lại.
Khóe miệng Du Tiểu Mặc gật một cái, “Thật có lỗi, chúng là yêu thú khế ước của ta, không bán được!”



Hắn biết mấy thứ dễ thương sẽ hấp dẫn đám nữ sinh này mà, nhưng Du Tiểu Mặc vẫn kiên định từ chối tới cùng, tuy Tiểu Cầu và Miêu Cầu quá mức hiếu động, nhưng đã là khế ước yêu thú của hắn rồi sao hắn còn có thể bán đi được, dù không khế ước cũng không thể tùy tiện đưa cho người ta.



Nữ tu luyện giả kia lập tức thất vọng.



Các cô nhìn hai con yêu thú trong lồng, tiếc nuối cực kì.



Có vài người còn muốn khuyên hắn đổi ý, nhưng Lăng Tiêu đứng ngoài nãy giờ đã mở miệng, giọng nói có phần mất kiên nhẫn.



“Được rồi, có thể đi được chưa?”



Du Tiểu Mặc nở nụ cười áy náy với các cô, sau đó xách theo cái lồng thú kia đi cùng Lăng Tiêu.



Nhìn bóng lưng hai người, có một nữ sinh đột nhiên kinh hô: “A, người nam nhân kia không phải là Lăng Tiêu đã đánh bại Đằng Giao và Sài Thiên sáng nay sao?”



Cái mặt nạ xấu xí của Lăng Tiêu cũng nổi tiếng ngang với thanh danh của y, chỉ vừa nhìn thấy là đã nhận ra ngay.



Mọi người nhìn kỹ, phát hiện thật sự là Lăng Tiêu, nếu vậy thì phải chăng, thiếu niên kia chính là Du Tiểu Mặc.



Khi mọi người hoảng hốt nhớ ra thì hai người đã rời khỏi khu giao dịch yêu thú rồi.



Lúc trở về phòng, Du Tiểu Mặc liên tục cười âm hiểm rồi bỏ cái lồng thú kia lên bàn, cảnh tượng này lập tức thu hút sự chú ý của những thành viên khác, cả đám nhao nhao rời khỏi trạng thái tu luyện, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.



Lăng Tiêu tựa vào cột nhà, khóe miệng cong lên, “Về sau cứ để hai đứa tu luyện trong lồng là được rồi.”



Du Tiểu Mặc cười ha ha: “Thật sự là ý kiến hay!”



Đám Xà Cầu lập tức đồng tình nhìn hai tên nhóc đang bị nhốt.



Tiểu Cầu và Miêu Cầu: “Hức~~~”