Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 291 : Nhận thua

Ngày đăng: 05:42 19/04/20


“Sài Chính, chúng ta cùng tấn công!” Đằng Tử Tâm không quay đầu lại, nói với Sài Chính một câu như vậy.



Sài Chính lập tức hiểu ý, có Đằng Tử Tâm gia nhập, lòng tin của gã cũng tăng lên, hai người một trái một phải nhanh chóng vây quanh Du Tiểu Mặc.



Đám đông dưới đài lập tức kích động nhìn cảnh này.



Tuy nói hai người hợp lực đối phó một người có chút hèn hạ, cũng có chút hổ thẹn với thân phận của họ, nhưng trong những trận đấu như thế này, tình huống này thường xuyên xảy ra, hơn nữa vì thắng lợi, cho dù thân phận của họ không phù hợp, chắc vẫn làm tới cùng.



Đằng Tử Tâm khinh miệt nói: “Thời gian còn chưa qua nửa năm, ta cũng không tin ngươi đã luyện thành Tu Di Ấn.”



Du Tiểu Mặc bình tĩnh nói: “Ngươi có thể thử xem, cho dù không cần Tu Di Ấn, ta cũng có thể đánh cho ngươi bay thật xa.”



Đằng Tử Tâm hừ lạnh một tiếng, “Cũng chỉ có bây giờ ngươi mới tranh thủ mạnh miệng được thôi.”



Nói xong nàng và Sài Chính cùng phát động công kích, hai luồng sức mạnh linh hồn mênh mông lập tức đổ xuống như bão táp, thoáng chốc đã bao trùm cả một góc trời, kèm theo là một áp lực đáng sợ, bởi vì cả hai đều đã từng tu luyện kỹ pháp nên uy áp này lợi hại hơn những người cùng cấp bậc nhiều lắm.



Âm thanh xì xào bàn tán sôi nổi bỗng nhiên im bặt, hai cỗ khí thế kia thật sự quá mạnh mẽ, dù họ ngồi dưới đài những cũng có thể cảm giác được sự run rẩy phát ra từ sâu trong linh hồn.



Du Tiểu Mặc cũng không khách khí, một dòng sức mạnh linh hồn hào hùng cực kỳ hung hãn tuôn ra khỏi mi tâm, khí thế kia hết sức kinh người, dù cùng lúc đối mặt với cả Đằng Tử Tâm và Sài Chính nhưng không hề yếu thế.



Đằng Tử Tâm và Sài Chính đồng loạt rùng mình, hai người nhanh chóng liếc nhau, hai tay lập tức kết ra một cái thủ ấn đơn giản, sức mạnh linh hồn vô hình lập tức gào thét lao về phía Du Tiểu Mặc.



Du Tiểu Mặc phất tay áo, một luồng sức mạnh linh hồn dữ dội bắn thẳng ra ngoài, lập tức va chạm vào thủ ấn của Sài Chính và Đằng Tử Tâm, va chạm kịch liệt kia mang theo từng đợt xé gió rít gào, không khí như bị tách làm đôi, những người giao chiến cách đó không xa vô tình bị dính phải, cứ thế mà bị đẩy ra xa vài mét.



Mười mấy giây sau, cơn gió lốc kia cuối cùng cũng dừng lại.
Sau một phút đồng hồ, tình hình trên võ đài cuối cùng cũng trở nên rõ ràng.



Đám đông khán giả chứng kiến toàn bộ cảnh tượng này, thoáng chốc đã liên tục vang lên tiếng hít khí.



Vị trưởng lão ra tay lúc nãy nhìn về phía Sài Chính mang sắc mặt tái nhợt, bình tĩnh nói: “Đã nhận thua, vậy thì xuống đây đi.”



Trận đấu có một quy tắc, đó là nếu thí sinh chủ động nhận thua thì các vị trưởng lão đứng ở dưới đài sẽ ra tay can thiệp, đó cũng là một cách để bảo vệ thí sinh.



Cả khuôn mặt Sài Chính đều viết lên ba chữ không cam lòng, hậm hực đi xuống khỏi võ đài.



Bởi vì chính gã đã chủ động nhận thua, cho nên không nhận được dù chỉ là một điểm.



Tuy không thể làm Sài Chính bị trọng thương, nhưng được thế này là Du Tiểu Mặc vô cùng hài lòng rồi.



Du Tiểu Mặc thở phì phò, xử xong Sài Chính rồi, bây giờ chỉ còn lại Đằng Tử Tâm, có điều, một cái Hoàng Ấn đã rút sạch tám phần sức mạnh linh hồn trên người hắn, bây giờ trong cơ thể chỉ còn không đầy ba phần, muốn đối phó với Đằng Tử Tâm còn đang sung sức, đúng là có chút khó, trừ khi là dùng linh thủy.



“Du Tiểu Mặc, coi chừng!”



Đúng lúc này, tiếng kêu lo lắng của Đồng Việt Húc bất chợt vang lên.



Du Tiểu Mặc chưa kịp ngẩng đầu đã cảm thấy một luồng sức mạnh linh hồn khá mạnh đang đánh thẳng về bên trái của hắn, hắn theo bản năng tránh đi, nhưng tốc độ vẫn hơi chậm một chút, bả vai bị sức mạnh linh hồn kia va vào, một tiếng “Rắc” vang lên, Du Tiểu Mặc cảm thấy xương vai gần như đã vỡ nát, một cơn đau đớn tới tận xương tủy lập tức tràn khắp cơ thể hắn, suýt nữa thì làm hắn đau tới mức la lên ầm ĩ.



Thời điểm ngã xuống, Du Tiểu Mặc không nén nổi tiếng chửi thề, lại dám đánh lén hắn, không cần đoán cũng biết người nọ là ai, mà cũng không thể tưởng tượng được Đằng Tử Tâm lại là một kẻ hèn hạ đến thế, hắn còn đánh giá cao ả cơ đấy.