Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 294 : Huấn luyện tốc độ

Ngày đăng: 05:42 19/04/20


Sau khi giải đấu kết thúc, Du Tiểu Mặc cũng được tận hưởng một khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm có.



Thế nhưng mà hắn còn chưa rảnh rỗi hết một buổi chiều thì đã bị Lăng Tiêu xách vào không gian rồi, hôm qua mới nói muốn huấn luyện hắn, hôm nay đã thực hành luôn, hắn còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý mà.



Du Tiểu Mặc nằm trên đồng cỏ, nhìn bầu trời bao la xanh thẳm, một tiết trời đẹp đẽ tới nhường nào.



Nếu như không có Lăng Tiêu đang ép buộc hắn thì còn đẹp hơn ấy.



Lăng Tiêu đi tới, dùng chân đá đá hắn, “Bắt đầu!”



Du Tiểu Mặc xoay người đứng lên, ai oán nói: “Nhất định phải đánh sao?”



Với thực lực của hắn, cho dù có được đánh trước ngàn cái vạn cái cũng chẳng thể thắng được Lăng Tiêu đâu á, cho nên kết cục chính là, Lăng Tiêu đánh, hắn hứng đòn.



Lăng Tiêu hỏi ngược lại: “Em cứ nói đi?”



Du Tiểu Mặc lập tức lề mà lề mề đứng mãi không xong.



Lăng Tiêu dứt khoát kéo hắn lên, “Cho em hai lựa chọn, một là ra tay với ta, hai là ta ra tay với em, nghĩ thật kỹ xem chọn cái nào.”



Du Tiểu Mặc: “…”



Lăng Tiêu nhướn mày, “Không chọn sao?”



Du Tiểu Mặc run rẩy nói: “Em chọn cách thứ nhất.”



Lăng Tiêu khoanh tay, lùi lại hai bước rồi nói: “Vậy thì tốt, bây giờ em ra tay với ta đi.”



Du Tiểu Mặc nuốt nước miếng một cái: “Ra thế nào?”



Lăng Tiêu cười thật tươi: “Thì cứ như thế này.”



Lúc nói chuyện thì nắm đấm của y cũng đồng thời vung về phía Du Tiểu Mặc.




Bên phía trái Đồng Việt Húc là đám người Sài Chính, trong thời gian đáng lẽ phải hân hoan này, sắc mặt mấy người đó đều vô cùng khó coi, đặc biệt là lúc thấy Du Tiểu Mặc đang đến đây, hiển nhiên là sự xuất hiện của hắn đã gợi nhớ lại trận hỗn chiến hai ngày trước rồi.



Du Tiểu Mặc chỉ liếc qua một cái rồi đi thẳng về phía Đồng Việt Húc.



Người nọ thấy hắn, lập tức gật đầu chào hỏi, mặc dù giải đấu đã kết thúc, nhưng người xưa đã nói, thêm một người bạn vẫn tốt hơn là thêm một kẻ địch mà, đương nhiên, mấy câu này không thể bao gồm cả đám người Đằng Tử Tâm đâu nhé.



Du Tiểu Mặc kích động cầm chặt tay Đồng Việt Húc, “Nhìn thấy các ngươi thật là tốt quá.”



Đồng Việt Húc, “…”



Du Tiểu Mặc nói: “Đúng rồi, sao ở đây nhiều người vậy.”



Cho dù cả hai khu tập trung ở một chỗ cũng không nhiều tới mức này chứ.



Phong Trì Vân cũng muốn kết giao với Du Tiểu Mặc, liền chủ động giải thích: “Hàng năm, ngoài những học sinh có xếp hạng cao trong thi đấu, thì còn có những người đã đột phá tu vi nữa, nhưng cũng không thiếu những người được các đạo sư vừa ý, cho nên đặc cách đề cử.”



Vừa nói dứt lời, ngũ trưởng lão đã xuất hiện.



“Tiếp theo, nơi chúng ta muốn tới sẽ là học khu A, học khu nằm ở bên kia thâm sơn, muốn đi qua nhất định phải bay qua thâm sơn, vô cùng uy hiểm, vì an toàn nên chúng ta sẽ sử dụng Hỏa Diễm điểu, bây giờ, mười người một tổ, đều lên đi.



Nghe xong lời ngũ trưởng lão nói, các tu luyện giả khu một ào ào nhảy lên lưng Hỏa Diễm điểu.



Hỏa Diễm điểu của học viện không lớn như của Viêm Thành, cũng không có chỗ ngồi cố định, chĩ có phần lưng trống không, cho nên một số người vừa nhảy lên đã suýt trượt chân té ngã, đại khái thì đây cũng là một bài kiểm tra nho nhỏ cho các học sinh.



Du Tiểu Mặc được Lăng Tiêu ôm lên, an toàn ngồi trên lưng Hỏa Diễm điểu.



Mặc dù có chút lúng túng, nhưng với bản lĩnh của hắn thì chắc chẳng thể nào leo lên được.



Sau khi tất cả mọi người ngồi vững trên lưng Hỏa Diễm điểu, ngũ trưởng lão phát ra một tiếng hiệu lệnh, tất cả các con Hỏa Diễm điểu lập tức tung cánh, Du Tiểu Mặc tựa vào người Lăng Tiêu, eo còn được y ôm thật chặt mới không trượt xuống, có điều những người khác thì không may mắn như vậy rồi, thiếu chút nữa đã lăn xuống, cũng may mà mỗi con Hỏa Diễm điểu đều có hai vị trưởng lão trông coi.



Một lát sau, bóng họ liền biến mất ở phía chân trời.