Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 300 : Ước định

Ngày đăng: 05:42 19/04/20


Du Tiểu Mặc cười lớn, hắn muốn bỏ chạy khỏi người Lăng Tiêu, nhưng cánh tay vô cùng rắn chắc của người nọ đã vòng quanh eo hắn, cánh tay ấy như được làm từ sắt, cánh tay còn lại cũng không rảnh rỗi, nhiệt tình đổ thêm dầu vào lửa trên cơ thể hắn, Du Tiểu Mặc lúng túng phát hiện ra, dục vọng phía dưới đã có xu hướng ngẩng đầu rồi.



Cho tới bây giờ Du Tiểu Mặc cũng không biết mình lại có thể chất nhạy cảm tới vậy, chỉ bị tay của Lăng Tiêu trêu chọc có vài cái mà đã động tình rồi.



Hắn khó chịu vặn vẹo cơ thể, lại bàng hoàng phát hiện cái thứ đang chọc vào mông ngắn đã hoàn toàn ngẩng đầu rồi, nhiệt độ nóng hổi truyền qua vải vóc, làm cho hắn bị phỏng tới mức run rẩy.



Mặt Du Tiểu Mặc đỏ bừng. “Anh, anh đang nói đến ước, ước định nào?”



Lăng Tiêu nhướn mày: “Ô, em không nhớ sao?”



Du Tiểu Mặc thề, nếu như hắn dám nói không nhớ, thì nhất định Lăng Tiêu sẽ ‘làm’ cho hắn nhớ ra mới thôi, đành phải kiên trì nói tiếp: “Em nhớ, nhưng mà anh đã đồng ý với em, để em, để em…”



Câu kế tiếp dù hắn lắp bắp thế nào cũng không thể thành lời.



Lăng Tiêu vỗ vỗ mông hắn, rất tốt tính mà hỏi: “Để em làm gì?”



Mặt Du Tiểu Mặc đỏ rực.



Lăng Tiêu lại nói: “Nếu lề mề nữa là không còn cơ hội đâu.” Sau đó làm bộ muốn xoay người đè hắn xuống giường.



Du Tiểu Mặc vội vàng ghìm y lại, “Đợi một chút, em cũng làm được, để em tự tới.” Tuy hắn cũng không biết mình có làm được hay không, nhưng hắn vẫn muốn thử một lần, cho dù thật sự không thể làm được, thì hắn cũng không hối tiếc nữa rồi.



Lăng Yêu thúc giục: “Vậy nhanh lên nào.”



Du Tiểu Mặc run rẩy đưa bàn tay đến cổ áo của Lăng Tiêu, lúc trước hắn có thể dùng cách rất nhanh chóng để cởi quần áo của Lăng Tiêu, nhưng mà bây giờ, hắn run run thật lâu, cứ thế mà chẳng thể cởi nổi một bộ y phục.



Lăng Tiêu cầm chặt tay hắn, “Em còn run nữa thì trời sáng luôn rồi đó.”



Du Tiểu Mặc ủ rũ: “Em, em hơi hồi hộp, anh để em thích nghi chút đã.”




Lăng Tiêu cong cong khóe miệng, “Tối qua em đẻ trứng rồi hả?”



Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái, “Quả trứng yêu thú kia đâu?”



Lăng Tiêu quay đầu nhìn về phía sau tấm bình phong, thản nhiên nói: “Ra đi, chủ nhân của ngươi đang tìm ngươi.”



Du Tiểu Mặc tò mò ngó qua.



Một lát sau, quả trứng yêu thú tròn vo kia lập tức nhảy ra khỏi tấm bình phong, động tác rất lề mề, có vẻ không tình nguyện cho lắm.



Du Tiểu Mặc há to miệng, thậm chí một con yêu thú chưa ra đời cũng bị Lăng Tiêu làm cho sợ hãi, xem ra quả nhiên thực lực mới là chân lý, nhưng vừa nghĩ tới chuyện tên này mới làm trong không gian, hắn giận tới mức nghiến răng nghiến lợi.



Nghĩ vậy, hắn liền phẫn nộ nó với Lăng Tiêu: “Ném nó vào trong không gian của anh đi.”



Lăng Tiêu nói: “Em chắc chứ?”



Mặc dù không gian của y rất lớn, nhưng bên trong hoàn toàn không có cái gì.



Du Tiểu Mặc đảo mắt, nói: “Em rất rất chắc chắn, nếu như để tên này vào trong không gian của em, chắc nó sẽ hấp thu hết nửa hồ linh thủy còn lại quá.”



Lăng Tiêu không có dị nghị gì, nhưng có vẻ trứng yêu thú đang muốn phản đối, chỉ là Lăng Tiêu hoàn toàn không cho nó cơ hội, thời điểm nó định nhảy lên đã bị ném vào trong không gian, ở đó không có linh thủy, chỉ có yêu thú mà Lăng Tiêu đã bắt được trong Thiên Đường Cảnh, để nó vào trong đó bị giày vò thì còn gì tốt hơn đây.



Du Tiểu Mặc nhổ một bãi nước miếng cho hả giận, nhắm mắt làm ngơ, cuối cùng thì tâm tình của hắn cũng tốt hơn rất nhiều.



Sau khi nghĩ ngơi thêm một canh giờ nữa, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu liền đi ra khỏi phòng.



Học khu A đề cao tính tự chủ, cho nên không có đạo sư hướng dẫn họ những việc cần chú ý, tất cả những việc bên trong đều phải dựa vào bản thân họ tự đi nghe ngóng.