Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 302 : Hỏa diễm thảo

Ngày đăng: 05:42 19/04/20


Người cản họ lại chắc là một vị trưởng lão trông coi khu thẻ tím, trước khi họ vào, vị trưởng lão kia đột nhiên vươn tay ra ngăn đường, thản nhiên nói: “Người muốn vào khu thẻ tím, phải đưa thẻ tím ra.”



Du Tiểu Mặc chắp tay nói: “Xin hỏi vị trưởng lão này là?”



Người kia đáp: “Ta là Chu, các ngươi có thể gọi ta là Chu trưởng lão.”



Du Tiểu Mặc lại chắp tay nói: “Chu trưởng lão, xin hỏi hai người bọn con có thể xài chung một tấm thẻ không ạ?”



Nếu như có thì hắn không cần lấy thẻ của mình ra nữa rồi, hơn nữa Lăng Tiêu cũng có thể dùng thẻ đỏ của hắn để vào khu thẻ đỏ.



Không ngờ, Chu trưởng lão lại nói: “Không được, mỗi tấm thể chỉ cho phép một người đi qua, nếu như các ngươi chỉ có một tấm, thì chỉ có một người được vào.”



Những người đi ngang qua nghe được câu hỏi của Du Tiểu Mặc, lập tức bàn tán xì xào, có người thậm chí còn phát ra tiếng cười nhạo, cứ như thể câu hỏi của Du Tiểu Mặc buồn cười lắm á.



Du Tiểu Mặc cũng không cảm thấy việc này có gì vui đến vậy, hắn nghĩ nghĩ lại hỏi: “Thế có thể mượn thẻ của người khác không?”



Chu trưởng lão lạnh lùng liếc nhìn đám người đang trào phúng kia, mấy người bị lão nhìn đều lập tức câm bặt, Chu trưởng lão mới trả lời: “Điểm này thì học viện không có quy định.”



Không có quy định là bởi vì chưa có người nào ngốc tới nỗi đem thẻ của mình cho người khác mượn.



Trên thế giới này, không có bạn tốt mãi mãi, thậm chí người thân còn có thể phản bội mình, chính vì vậy, học viện mới không cố ý hạn chế điểm này, hơn nữa cho dù thật sự có người như vậy tồn tại, chắc cũng không hơn nổi mười đầu ngón tay.



Du Tiểu Mặc vui vẻ, không có quy định có nghĩa là được làm rồi.



Nghĩ vậy, hắn lập tức lấy thẻ đỏ của mình ra.



Lúc mọi người thấy rõ tấm thẻ đỏ trên tay hắn, xung quanh lập tức vang lên từng đợt tiếng kinh hô, kèm theo là ánh mắt khó có thể tin nổi của mọi người, có hâm mộ, có ghen ghét, cũng có tham lam…



Chu trưởng lão cũng khá kinh ngạc, lão nói: “Chắc ngươi là một trong hai tân sinh đứng đầu Du Tiểu Mặc phải không?”




Linh Thảo Các vô cùng rộng lớn, khắp nơi đều được bao bọc bằng một lớp màng năng lượng trong suốt, bên trong lớp màng năng lượng này, chính là những cây linh thảo cao cấp quý hiếm, đa số đều là trung phẩm, ngẫu nhiên cũng có thể thấy vài cây hạ phẩm hay thượng phẩm.



Du Tiểu Mặc bỗng cảm thấy may mắn vì thời gian học tập trong Tàng Thư Các không hề ngắn, hắn đã học được phân nửa linh thảo cấp tám và chấp chín rồi, tuy vẫn có vài loại không rõ lắm, nhưng đa số đều có thể đọc tên.



“Tâm linh hoa, mộ quang thảo, ma thảo, khai linh thảo…”



Du Tiểu Mặc vừa lẩm bẩm, vừa nuốt nước miếng, toàn bộ mấy cây linh thảo ở đây đều là cấp tám cấp chín hết, làm hắn có chút ngứa ngáy, nhưng hắn biết rõ không thể tùy tiện động vào chúng.



Sau đó hắn liền tìm được mục tiêu của mình —— Hỏa diễm thảo.



Toàn thân hỏa diễm thảo là một màu đỏ rực như lửa, không chỉ lá cây mà cả gốc rễ đều mang màu đỏ rực rỡ ấy, tuy đã nằm bên trong lồng năng lượng nhưng Du Tiểu Mặc có thể nhìn thấy ánh sáng nhàn nhạt bên ngoài cành lá, đây là một cây linh thảo trung phẩm, hơn nữa năng lượng trong thân cây rất no đủ, nếu như có thể dùng linh thủy chăm bón thêm, rất có thể sẽ đột phá khỏi trung phẩm, trở thành một cây linh thảo thượng phẩm.



Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc lập tức lấy tấm lệnh bài mà vị trưởng lão kia đưa cho, sau khi quét một cái, lồng năng lượng kia lập tức biến mất, lộ ra bụi hỏa diễm thảo kia.



Du Tiểu Mặc ôm luôn cả hộp ngọc đựng hỏa diễm thảo lên lên, hết sức phấn khởi, chắc cũng đã chuẩn bị sẵn để được mang đi rồi, trước khi đi, hắn còn dùng ánh mắt tiếc nuối liếc nhìn đám linh thảo khác.



“Muốn ôm hết đi sao?” Lăng Tiêu đột nhiên gõ đầu hắn một cái.



“… Em chỉ xem một chút thôi mà.” Du Tiểu Mặc biện minh.



Giờ mà không nhìn thì có khi sau này chẳng còn cơ hội mà nhìn nữa, bởi vì giá cả của mấy cây linh thảo này quá cao, một cây linh thảo cấp tám cần những một ngàn điểm để đổi, cấp chín thì còn mắc hơn nữa, một loạt toàn hai ngàn ba ngàn không, trong thời gian ngắn, hắn sẽ không có khả năng tới đây nữa rồi, nếu có hạt giống thì tốt quá, chắc chắn hạt giống sẽ không đắt như vậy.



Lăng Tiêu nói: “Nếu như em muốn, chúng ta có thể…”



Du Tiểu Mặc vội vàng che miệng y lại, “Anh trai à, coi chừng tai vách mạch rừng nha, tốt nhất là hạn chế nói mấy câu như vậy, chúng ta mau đi thôi.”



Sau đó hắn vội vàng kéo Lăng Tiêu ra khỏi Linh Thảo Các, trước khi đi còn đối chiếu với vị trưởng lão thủ các một lần, tiện thể trả lại lệnh bài.