Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 306 : Thiên tài đường ngọc lân

Ngày đăng: 05:42 19/04/20


Mãi một thời gian sau Du Tiểu Mặc mới biết, chỉ là lúc đó hắn đã hoàn toàn quên mất chuyện này rồi.



Dọn quầy hàng xong, Du Tiểu Mặc bình thản đi khỏi khu tiêu thụ.



Lúc đang bán đan, hắn có nghe được tiếng bàn tán của mấy người xung quanh, sau đó mới biết tại sao hai người kia lại chiếm quầy hàng của hắn, nguyên nhân có chút liên quan gián tiếp tới Lăng Tiêu.



Lăng Tiêu chẳng có chút hứng thú nào với việc buôn bán, nhưng ánh mắt y rất tinh, chọn được một quầy hàng ở khu vực có lưu lượng người tạm ổn, đây cũng là lý do vì sao trong ba ngày này có thể bán được không ít linh đan.



Khuôn mặt mới như vậy, muốn buôn may bán đắt ngay là chuyện không thể xảy ra rồi, trừ khi tìm được một quầy hàng có lưu lượng tốt.



Vài ngày trước, hai gã nọ cũng ưng ý quầy hàng mà Lăng Tiêu đã chọn, chỉ là đã tới chậm một bước.



Lúc hai người chạy tới, quầy hàng đã bị Lăng Tiêu chiếm mất, bởi vì đã quen thói hung hăng càn quấy, cho nên hai tên ngu xuẩn kia chạy tới khiêu khích Lăng Tiêu, kết quả sau đó thì chắc ai cũng đoán được.



Về sau chúng có dẫn người tới khu tiêu thụ để tìm Lăng Tiêu báo thù, chỉ là khi đó Lăng Tiêu đã dọn quán về phòng từ đời nào, rồi lại tới Sở Tu Luyện, không xuất hiện nữa.



Hai gã nọ còn cho rằng Lăng Tiêu không tới là do sợ hãi, cứ thế quang minh chính đại chiếm dụng quầy hàng, mãi cho tới khi Du Tiểu Mặc đến, bọn chúng đã bày quầy được chín ngày.



Du Tiểu Mặc về đến phòng, Lăng Tiêu vẫn chưa trở lại.



Tuy lần bán hàng này xảy ra một sự việc nho nhỏ xen giữa, nhưng hiệu quả cũng không tệ lắm.



Mang đi mười viên linh đan nhưng chỉ bán được tám viên, tuy số lượng thì không thể so sánh với lúc trước, nhưng vì không tốn tiền nguyên liệu, cộng với việc linh đan của hắn là thượng phẩm, cho nên buôn bán xong còn lời được hơn ba trăm điểm.



Tuy số điểm này có thấp hơn so với học khu B, nhưng tất cả mọi người nơi này đều si mê với tu luyện, cho nên đa số đều không muốn tốn tiền mua linh đan nếu chưa đến lúc cần thiết, bởi vậy mà giá cả bị ép xuống thấp một chút.



Ngày hôm sau, Du Tiểu Mặc vẫn không đợi được Lăng Tiêu, hắn lại tới khu tiêu thụ.



Buổi chiều hắn dọn hàng sớm, đi lòng vòng quanh mấy chỗ khác của quảng trưởng, sau đó còn mua được không ít thứ tốt ở mấy quầy bán linh thảo và hạt giống.


Sau khi Đường Ngọc Lân cầm được danh sách, lập tức chạy mất dạng, không còn thỉnh thoảng lại xuất hiện trước mặt hắn như u hồn nữa.



Vài ngày sau, Đường Ngọc Lân thật sự mang tới một ít linh thảo.



Lúc ấy mắt Du Tiểu Mặc trợn thật lớn, Đường Ngọc Lân mới tới học khu A chưa được vài ngày mà đã có nguồn hàng sao.



Tám chín phần là có liên quan tới Bách Lý Thiên Dật rồi, nhưng mấy ngày này hắn cũng không hề nhìn thấy Bách Lý Thiên Dật chạy quanh Đường Ngọc Lân, khi Đường Ngọc Lân tới, hắn mới tò mò hỏi một câu.



Đường Ngọc Lân thuận miệng nói: “Bách Lý Thiên Dật? Hắn đang ở Sở Tu Luyện.”



Du Tiểu Mặc lại thăm dò: “Sao ngươi biết?”



Đường Ngọc Lân đáp: “Tối qua hắn nói với ta.”



Du Tiểu Mặc “À” một tiếng, có chút thích thú.



Hình như lúc này Đường Ngọc Lân mới phát hiện mình đã lỡ miệng câu nói đó, hắn lặng lẽ nhìn về phía Du Tiểu Mặc, mắt mở lớn, “Ta vừa nói cái gì rồi hả?”



Du Tiểu Mặc cười tủm tỉm: “Ngươi nói tối qua Bách Lý Thiên Dật qua đêm ở chỗ ngươi.”



Đường Ngọc Lân: “…”



Người không biết ăn nói gặp một người mau miệng, chắc chắn chỉ có phần thua thiệt!



Sau nửa ngày, Đường Ngọc Lân mới yếu ớt giải thích: “Thực ra… Không phải như ngươi nghĩ đâu.”



Du Tiểu Mặc cười nói: “Ngươi biết ta đang nghĩ gì sao?”



Đường Ngọc Lân lập tức nuốt sạch mấy câu biện minh mà mình suy nghĩ vất vả nãy giờ.