Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 308 : Nói bừa
Ngày đăng: 05:43 19/04/20
Sau một phút, Đường Mạnh Thừa mới khoan thai đến chậm.
Sài Chính không có mặt, Du Tiểu Mặc nghe nói là gã đang bận tu luyện, đã ở trong Sở Tu Luyện hơn một tháng rồi, xem ra là đang dốc sức liều mạng.
Nhưng nói một cách khác thì, Sài Chính sợ hắn và Đằng Tử Tâm đuổi theo, cho nên không thể không ra sức.
Trong đám người chen chúc kia, gần như chỉ liếc mắt là có thể nhìn ra Đường Mạnh Thừa, đó là một nam tử có chút anh tuấn, ngọc quan áo gấm, y phục đẹp đẽ quý giá, hắn có một cặp mắt vô cùng sắc bén, lúc nhìn người xung quanh còn có thể thấy sự kiêu căng thấp thoáng trong mắt ánh đó.
Nếu không có Đồng Việt Húc nói cho họ nghe về chuyện của Đường Mạnh Thừa lúc trước, chắc rất ít người có thể dựa vào ấn tượng đầu tiên mà biết tính cách người này khác xa vẻ ngoài thế nào.
Hai bên liếc thấy nhau từ phía xa, trong không khí như thể vang lên từng tiếng tia lửa ‘Tanh tách’.
Đường Mạnh Thừa đi thẳng lên võ đài, đứng từ trên cao nhìn xuống họ, “Thời gian của ta rất quý giá, bắt đầu luôn đi.”
Giọng điệu hời hợt, hiển nhiên là không để bọn họ vào mắt.
Tuy bị xem thường là một việc rất dễ sôi máu, nhưng mấy người Du Tiểu Mặc chẳng có ai là người bình thường, mọi người dứt khoát bỏ mấy câu nói của hắn ngoài tai, chỉ nhao nhao nhìn về phía Lăng Tiêu.
Du Tiểu Mặc thì thào: “Nhìn hắn cũng tự tin ghê.”
Lăng Tiêu cười tủm tỉm, “Hạng năm mươi mốt khiêu chiến hạng mười lăm, nếu không có tự tin, thì chết luôn đi cho rồi.”
Du Tiểu Mặc câm nín, “Anh phải cố gắng lên đó, tuyệt đối không được để lộ thực lực nha.”
Lăng Tiêu đáp, “Yên tâm, ‘thực lực’ của ta bây giờ chỉ là Tiên cảnh một sao, một gã Sinh cảnh sáu sao có thể làm đối thủ của ta được sao.”
Du Tiểu Mặc nói, “Chúng ta là người văn minh, nhớ rõ không nên ra tay quá nặng.”
Quả nhiên đúng như lời Du Tiểu Mặc nói, không chết là được.
Sắc mặt đám người Thạch Môn xanh lét một màu, khó mà tin được một người lợi hại như vậy lại bại bởi một kẻ xếp hạng năm mươi mốt, việc này quả thực là một cái tát mạnh vào mặt chúng.
“Không ngờ, người nam nhân này lại giấu tài.” An Tâm Nhuế thán phục, cặp mắt xinh đẹp kia nhìn về phía Lăng Tiêu như đang tỏa sáng.
Triển Vũ Hiên cười cười, “Sinh cảnh sáu sao đánh với Tiên cảnh một sao, kết quả này rất bình thường, có vẻ Đường Mạnh Thừa cậy vào việc đối phương gia nhập học khu A chưa đến một năm mà khinh thường, người như vậy rất khó mà thành tài được.”
Ngân Qua lạnh lùng nhìn về phía đám Du Tiểu Mặc đang đứng, không thể đoán được cảm xúc trong ánh mắt ấy, chỉ hai giây sau, y lạnh nhạt nói với Triển Vũ Hiên: “Đi thôi!”
Triển Vũ Hiên cười một tiếng, lập tức đi theo.
An Tâm Nhuế cắn môi không cam lòng, cũng vội vàng chạy theo, mặc dù biết tính cách của Ngân Qua luôn là vậy, nhưng lần nào cũng làm nàng cảm thấy rất đau lòng.
Bên kia, Du Tiểu Mặc kích động nhìn Lăng Tiêu bước xuống võ đài, không đợi y đi qua đã vội chạy tới.
Du Tiểu Mặc hưng phấn ca ngợi: “Lăng Tiêu, chiêu Lôi Đình Quyết của anh thật là lợi hại!”
Lăng Tiêu khẽ cười: “À, em nói đến Lôi Đình Quyết sao.”
Du Tiểu Mặc lập tức gật đầu.
Lăng Tiêu lại nói tiếp: “Đó là ta nói bừa thôi.”
Du Tiểu Mặc: “…”