Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 334 : Trở về

Ngày đăng: 05:43 19/04/20


Phải nghe mọi người bàn tán thì Triệu Đạt Chu mới biết được, có người dám đánh lén trong lúc quyết đấu, cũng may mà có một vị cường giả đã cứu họ, nếu không thì rất có thể hắn và Tiểu Hổ sẽ thua.



Đang lúc Triệu Đạt Chu muốn tìm kiếm người cứu mình và Tiểu Hổ, dưới đài đột nhiên vang lên một giọng nói rất hưng phấn.



“Ngũ sư huynh, bọn đệ ở đây nè.”



Giọng nói kia quen tai đến kì lạ, trong giây lát Triệu Đạt Chu bỗng trở nên ngơ ngác.



Đợi tới khi hắn nhìn thấy người đang nhiệt liệt vẫy vẫy tay với mình, Triệu Đạt Chu lập tức kích động, cũng quên triệu hồi Tiểu Manh Hổ nhà mình, vui vẻ chạy tới.



“Tiểu sư đệ, cuối cùng thì ta cũng tìm được đệ rồi.”



Triệu Đạt Chu ôm cổ Du Tiểu Mặc, kích động mức con mắt sắp rơi ra ngoài luôn, có trời mới biết quãng đường hắn chạy từ phái Thiên Tâm tới Viêm thành vất vả tới nhường nào.



Bỗng nhìn thấy huynh đệ quen thân ở nơi tha hương, Du Tiểu Mặc cũng rất vui vẻ, ôm Triệu Đạt Chu xoay quanh vài vòng, như hai đứa nhỏ. Lần này Lăng Tiêu không hề ngăn hắn thân cận với nam nhân khác, rất hiếm thấy.



Dù sao thì Lôi Thiên Đài cũng không phải là chỗ để nói chuyện, mà Triệu Đạt Chu cũng được coi là nhân vật chính của sự kiện này, không ít người đều nhìn hắn chằm chằm. Du Tiểu Mặc cũng cố kiềm chế không nói tới chuyện chính, trên đường hỏi việc kết thù với thiếu niên kia.



Thực ra nguyên nhân của chuyện này có thể coi như Triệu Đạt Chu tự khơi lên, nhưng không hẳn là do hắn gây sự toàn bộ quá trình.



Đây là lần đầu tiên Triệu Đạt Chu và Tiểu Manh Hổ tới một tòa thánh lớn như vậy, đương nhiên là chấn động cực kỳ, Tiểu Mạnh Hổ cũng cảm thấy hứng thú, một người một thú ôm tâm trạng thật hưng phấn đi dạo, kết quả là Tiểu Manh Hổ vô tình đụng vào gã thiếu niên kia, còn dây mấy thứ bẩn thỉu lên y phục của hắn.



Kết quả chắc ai cũng đoán được rồi, thiếu niên kia là một kẻ không dễ dàng bỏ qua, Triệu Đạt Chu đã nói xin lỗi nhưng gã vẫn không chịu, còn đòi bạy dỗ Tiểu Manh Hổ, Triệu Đạt Chu liền tức giận, vì vậy có màn quyết đầu ở Lôi Thiên Đài này.



Cũng may mà sự việc đã được giải quyết, đám người nọ bị bọn họ coi thành việc nhỏ xen giữa.



Một đoàn người vội vã chạy về khách sạn, vì đây là việc tư, cho nên Cao Dương và đồng đội của y cùng tạm biệt rồi quay về học viện Đạo Tâm.
Lại nói tới Du Tiểu Mặc vừa trở lại học viện Đạo Tâm, hai ngày nghỉ không đủ cho một chuyến đi, vậy nên hắn phải đi xin, vì được thông qua nhanh chóng, hắn tới tìm lão đầu.



Lão đầu là một trong những vị bề trên của học viện, chỉ cần lão gật đầu, Du Tiểu Mặc cũng chẳng cần sự cho phép của người khác nữa rồi.



Vì có thể để lão đầu đồng ý, Du Tiểu Mặc cố ý đợi đến một ngày đẹp trời, khi nhân cách thứ nhất xuất hiện mới mở lời xin nghỉ phép quay về thu xếp việc nhà.



Nhân cách thứ nhất dễ tính hơn nhân cách thứ hai nhiều lắm, sau khi biết rõ hắn có việc lập tức phê chuẩn cho nghỉ phép, gọn gàng linh hoạt tới nỗi làm Du Tiểu Mặc mừng phát khóc, quả nhiên hắn vẫn yêu thích nhân cách thứ nhất hơn nhiều nhiều.



Phong Trì Vân và Đồng Việt Húc biết hắn phải đi xa một thời gian ngắn, còn cố ý chạy tới trước một ngày để tạm biệt, kết quả là, khi bọn họ nhìn thấy tu vi cấp tám của hắn, cả hai yên lặng quay lưng đi.



Đường Ngọc Lân không tới, hắn còn đang ở trong Sở Tu Luyện, phải gọi là mất ăn mất ngủ luôn.



Suýt nữa thì Bách Lý Thiên Dật đã phát điên, tuy giải quyết được tật xấu lười tu luyện, nhưng lại xuất hiện thêm một tật xấu khác, nếu không ngồi lì ở Sở Luyện, thì là ngồi lì ở Núi Trọng Lực, làm bọn họ thật nhiều ngày chưa có lên giường rồi á. Phải biết, sau khi hưởng qua tư vị mất hồn kia, muốn ăn chay là một việc quá khó khăn.



Một buổi sáng vào hai ngày sau, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu cùng lên đường rời khỏi học viện Đạo Tâm.



Mãi tới khi xác định không có ai theo dõi họ, Lăng Tiêu mới đưa Triệu Đạt Chu ra khỏi không gian.



“Sau này ta sẽ không bao giờ vào không gian nữa.”



Đây là câu nói đầu tiên sau khi Triệu Đạt Chu ra ngoài, hắn bị bứt rứt tới nỗi cả khuôn mặt đều đỏ bừng, bởi vì hắn cứ tưởng không gian phải có gì đó thần kỳ lắm chứ, ai dè chẳng có gì hết.



Du Tiểu Mặc nhìn hắn một cái, “Huynh có muốn vào cũng chẳng còn cơ hội.”



Triệu Đạt Chu cứng họng.