Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 373 : Phong trì vân bị bắt

Ngày đăng: 05:44 19/04/20


Sắc mặt của Vũ Văn Nam rất tệ, hắn nhanh chóng lao về nơi khác trong chiến tường, Hỏa Kỳ Lân đã thôn tính ba người, hai người khác chính là Trần Tình Nhi và Phi Hạt.



Lại nói tiếp, thực lực của Phi Hạt cao hơn Phù Dung tiên tử một chút, nhưng tại thời khắc nguy hiểm, gã bị Phù Dung tiên tử hãm hại, kết cục là bị Kỳ Lân thôn phệ mất.



Có điều vì liên tục thôn tính ba gã cường gả, khí tức cường hãn của Hỏa Kỳ Lân không còn như trước, sức mạnh cũng giảm rõ rệt, có vẻ hơi uể oải, bởi vì nó phải tiêu hóa hết tu vi của ba người, phí mất chút năng lượng, nhưng Hỏa Kỳ Lân vẫn là một sự uy hiếp rõ rệt.



Vũ Văn Nam tính toán, xem ra không thể hoàn thành nhiệm vụ được rồi.



Sau khi phát hiện Lăng Tiêu là một khối xương cực kỳ khó gặm, Vũ Văn Nam chính thức muốn lùi bước.



Hơn nữa hắn cảm thấy việc nên làm bây giờ là phải điều tra thân phận của người này, nếu như còn liên quan tới cả Kỳ Lân tộc và Yêu Hoàng tộc, vậy thì rất khó để lấy được báu vật truyền tộc.



“Nam Thần, ngươi đừng hòng chạy trốn.” Nam tử trung niên vừa liếc mắt đã nhìn ra Vũ Văn Nam muốn rút lui, lập tức lớn tiếng quát, làm sự chú ý của mọi người lại tập trung về phía hắn.



Vũ Văn Nam tức giận chửi thề một tiếng, ánh mắt bén nhọn bắn về phía nam tử trung niên, người nọ lập tức quăng lại cho hắn một ánh mắt “Ngươi đừng hòng tẩu thoát một mình”.



Lúc này, sự chú ý của Lăng Tiêu không còn tập trung trên người chúng nữa, vì y phát hiện Du Tiểu Mặc đã tỉnh.



Quay đầu nhìn thoáng qua Du Tiểu Mặc đang bị đám Lam Cầu vây quanh, thấy cặp mắt tròn xoe của hắn mở thật to, mặt mũi thì tràn đầy vẻ kinh ngạc, không nén nổi nụ cười.



Người kia phát hiện y đang nhìn, chột dạ vuốt mũi một cái.



Lăng Tiêu thu ánh mắt lại, dang tay về hướng Hỏa Kỳ Lân, “Trở về.”



Như thể có thần giao cách cảm, vẻ ngoài của Kỳ Lân thôn phệ bắt đầu biến hóa, trở về hình thái một ngọn lửa trở lại trên tay y, biến mất trong nháy mắt.



Thấy cảnh tượng này, Vũ Văn Nam nói thầm một tiếng không ổn, nếu để cho Lăng Tiêu chuyển hóa hết tu vi của ba kẻ bị cắn nuốt cho bản thân, thì những tất cả những người đứng đây đừng hòng chạy trốn.




Lăng Tiêu có thể hiểu được tâm trạng của hắn, “Yên tâm, tuy rằng Vũ Văn Nam không hiểu rõ về quan hệ giữa em và Phong Trì Vân, nhưng nếu Phong Trì Vân đã liều mạng cứu em như thế, chứng tỏ quan hệ giữa hai người không tầm thường, mục tiêu của chúng là em, cho nên tạm thời Phong Trì Vân không có nguy hiểm.”



Du Tiểu Mặc nhìn y một cái, “Không lừa em chứ?”



Lăng Tiêu trả lời hắn bằng một nụ cười mỉm, cái tay phía sau cũng đồng thời cốc đầu hắn một cái.



Du Tiểu Mặc ôm đầu, đau lòng lắm luôn, hắn đã phòng bị rồi, cuối cùng vẫn không chạy thoát.



Lăng Tiêu lại ôm hắn, “Nhưng ta vẫn cảm thấy may mắn vì người bị bắt không phải là em, nếu không ta nhất định sẽ đánh giết tới vị diện cao cấp mất.”



Du Tiểu Mặc rất cảm động, hắn nói: “Ừa, em tin anh nhất định sẽ làm thế, nhưng em nghĩ, chúng ta phải đi cứu Phong Trì Vân thôi.”



Lăng Tiêu im lặng một hồi, “Lúc này em nên cảm động lao vào vòng tay ta, sau đó ôm lấy ta rồi hôn thật sâu mới phải chứ.”



Du Tiểu Mặc: “…” Cảnh tượng này đúng là rất lãng mạn, nhưng chẳng biết vì sao, nghe từ trong miệng Lăng Tiêu, hắn lại có cảm giác nếu làm vậy sẽ ngu hết biết luôn.



Trong lúc hai người nói chuyện, cuộc đại chiến này đã hạ hồi kết.



Bởi vì quân chủ lực lần lượt đào tẩu, đám người còn lại khó mà làm nên trò, nhưng cũng có người đã tính toán trước, ví dụ như lão tổ Đằng gia, rõ ràng là người này rất sợ chết, sau khi phát giác không thể thắng nổi, lập tức bỏ trốn mất dạng, chỉ là sau này nếu Đằng gia còn muốn tiếp tục dừng chân ở Viêm thành, chỉ sợ rất khó.



Về phần Phù Dung tiên tử, chỉ vì muốn đào tẩu mà ả đàn bà này không tiếc bị người ta nhìn thấy hết, cả nửa người trên đều lồ lộ ra ngoài, còn thiếu mỗi nửa người dưới, làm mọi người nhìn cảnh này mà mặt đỏ tới mang tai. Người bi kịch nhất đương nhiên là tam trưởng lão đối chiến với ả, giận tới mức luôn miệng mắng ả không biết ngượng.



Cơ mà, tuy rằng Phù Dung tiên tử giữ lại được cái mạng, nhưng trận chiến lần này đã hủy hoại sạch sành sanh thanh danh của ả rồi.



Chắc hẳn Phi Hạt có chết cũng được nhắm mắt…