Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 393 : Bỏ chạy

Ngày đăng: 05:44 19/04/20


Xung quanh tràn ngập uy áp cường đại, như cuồng phong bạo vũ, đè thẳng xuống quán rượu nho nhỏ này, một vài người sợ tới mức ngã khỏi ghế, đặt mông xuống đất, nhưng nét mặt ai nấy đều ngây dại.



Khi tất cả mọi người bị uy áp cường đại này làm cho kinh sợ, thì Hồ Khang Ninh đang phải đứng mũi chịu sào.



Đường đường là cường giả Hoàng cảnh, nhưng khi đứng trước khí thế này chỉ như con thuyền nhỏ bấp bênh trên biển rộng, bị đánh bay khỏi quán rượu như một miếng vải rách, chật vật đập thẳng vào bức tường đá đối diện, tiếng động ầm ầm vang lên, lúc rơi xuống mắt đất gã còn lăn lông lốc vào vòng mới dừng lại, đã hấp hối.



Cả quán rượu chìm trong tĩnh lặng.



Mấy giây sau, từng đợt từng đợt tiếng hít khí liên tiếp vang lên.



Ánh mặt mọi người nhìn nam tử anh tuấn và thanh niên đã có thêm sợ hãi và kính sợ.



Tuy họ không biết là ai đã ra tay, nhưng chắc chắn là một trong hai người này, đa số đều nghĩ là do nam tử anh tuấn kia.



“ẦM!”



Ngay trong lúc mọi người nghi ngờ không thôi, một tiếng động đinh tai lại vang lên.



Tiếng động kia truyền tới từ phía bên cạnh, mọi người quay đầu nhìn sang, không bất ngờ lắm khi thấy khuôn mặt Hồ Ân lúc này đã đen hơn than, tay phải của hắn siết chặt, đang đặt trên bàn, hiển nhiên tiếng động kia chính là do hắn tạo ra. Ánh mặt lạnh lẽo như băng giá nhìn chằm chằm vào nam tử anh tuấn và thanh niên, âm lãnh như rắn độc, như thể một giây sau sẽ róc xương nuốt họ vào bụng.



Phía sau hắn là người của Ngọc Tiên Thành, ánh mắt nhìn hai người đều cực kỳ u ám, như cái nhìn dành do người đã chết, khí tức trên thần đều rục rịch, chuẩn bị động thủ bất cứ lúc nào.



“Hai vị cũng quá không để Ngọc Tiên Thành chúng ta vào mắt, còn dám đánh người của ta ngay trước mặt ta, nếu hôm nay không có lời giải thích, ta sẽ coi như các ngươi đang gây hấn với Ngọc Tiên Thành.”



Hồ Ân lạnh lùng đứng lên, khí thế cường giả điên cuồng tuôn ra khỏi cơ thể hắn, uy áp cuồng loạn như gió bão, nhanh chóng lao về phía hai người nọ.




Nụ hôn mang theo mùi rượu, thanh niên cứ cắn gặm đối phương chẳng có kỹ thuật như vậy, mặc dù có chút xằng bậy, cũng có chút đau đớn, nhưng nam nhân lại bị gặm tới nỗi dục hỏa tăng vọt, lập tức xoay người ôm hắn lên giường.



Lúc đè lên, bàn tay nam tử đột nhiên tóm lấy một nhúm màu trắng gì đó, tiện tay quăng ra ngoài, theo động tác liên tiếp này, bộ dáng của thanh niên đã xảy ra biến hóa rõ rệt.



Khuôn mặt bình thường bỗng trở nên thanh tú, từ thanh niên biến thành thiếu niên, đương nhiên, đây là Du Tiểu Mặc.



Cái nhúm trắng trắng bị nam nhân ném bay nhẹ nhàng tiếp đất, nó nhìn về phía hai người trên giường “Meow” một tiếng rất tủi thân, sau đó nhún nhảy chạy khỏi phòng.



Nam nhân thừa dịp người phía dưới vẫn đang choáng váng, cúi đầu hôn sâu, nhẹ nhàng cạy mở hàm răng, đầu lưỡi tùy ý càn quét trong miệng hắn, rồi lại ngậm lấy đầu lưỡi của Du Tiểu Mặc bắt đầu khiêu khích, hai tay không hề nhàn rỗi, từ từ dò xét tiến vào bên trong vạt áo, tìm được nơi đang đứng thẳng lên kia, dùng sức nhéo.



“A…”



Du Tiểu Mặc bị kích thích, không nén nổi tiếng rên rỉ, hai tay lại càng ôm y chặt hơn.



Một giây sau nam nhân lại hôn hắn, tất cả tiếng rên rỉ đều bị nuốt trọn, Du Tiểu Mặc đã sớm say, toàn thân mềm nhũn tùy ý sắp đặt.



Nam nhân buông cánh môi ra, vuốt ve khuôn mặt hắn, khẽ cười: “Xem ra chỉ có lúc em uống say mới có thể nhiệt tình một chút.”



Vừa dứt lời, Du Tiểu Mặc đột nhiên nâng một chân lên, đầu gối tình cờ cọ đến nơi đang sưng giữa hai chân y, một luồng nhiệt lập tức tuôn ra chạy khắp bốn phía, mà kẻ đầu têu thì đang vô tâm cười cười.



Nam nhân hít một hơi, cúi đầu hôn hắn.



“Tên tiểu yêu tinh này!”