Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 417 : Phá kỷ lục

Ngày đăng: 05:44 19/04/20


Trắc thí viên đang thừ người vội vã tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn Du Tiểu Mặc như đang nhìn quái vật, bởi vì vết khắc mà hắn để lại trên bia đá là vết sâu nhất, hơn nữa còn sâu hơn kỷ lục lần trước rất nhiều.



Tuy không phải tất cả các đan sư sẽ tới Đan Sư Công Hội để kiểm tra, nhưng muốn vào Tiêu Dao Viện thì nhất định phải qua cửa này, trong đó không thiếu những người được xưng tụng là thiên tài, nhưng dù mà thiên tài, thì thành tích của họ vẫn kém người này quá nhiều.



Trắc thí viên kiểm tra lại, cuối cùng xác định vết khắc Du Tiểu Mặc để lại trên bia đá đạt tới 4,7cm.



Con số này đã trực tiếp phá vỡ kỷ lục của bia đá vài chục năm nay, thậm chí còn sâu hơn kỷ lục lần trước tới 1cm, có lẽ một thời gian dài sau này sẽ khó mà phá vỡ nổi rồi.



Trắc thí viên biết rõ Du Tiểu Mặc không phải là đan sư cao cấp thông thường, thoáng cái đã thay đổi thái độ, cung kính hơn nhiều, sau đó lấy một tấm huy hiệu cao cấp cho hắn, tiện thể giải thích về tác dụng của huy hiệu đan sư.



Huy hiệu của Đan Sư Công Hội được chia làm ba loại, theo thứ tự từ thấp tới cao tương đương với ba loại màu sắc, là màu xám, màu nâu và màu đen, huy hiện trên tay Du Tiểu Mặc có màu đen.



Ngoại trừ tác dụng để báo danh, người sở hữu huy hiệu cao cấp còn có thể được chiết khấu ở một vài cửa hiệu trong thành Trung Tâm, cấp bậc của huy hiệu càng sao, chiết khấu càng cao.



Cầm được huy hiệu trong tay, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu vội vã rời khỏi đây.



Lúc bọn họ ra khỏi phòng, tình cờ gặp được một đám người đang cười cười nói nói, nhưng không ai chú ý.



Rất nhanh, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đã rời khỏi Đan Sư Công Hội.



Trắc thí viên vẫn nhìn chằm chằm vào tấm bia đá, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, quay người nhìn lại, trên mặt lập tức lộ ra dáng tươi cười, “Mấy vị tới xin cấp huy hiệu phải không?”



“Không phải là nói nhảm hả, tới nơi này không phải lấy huy hiệu thì tới chơi chắc!” Thiếu niên có vẻ hoạt bát nhất lúc này lừ mắt khinh bỉ, đi đằng sau hắn còn có hai nam một nữ.




Người thứ ba là Uyển Nhã, thực lực của Uyển Nhã còn cao hơn Trương Lan Vũ một bậc, vết cắt nàng để lại trên bia đá sâu tới 3,5 cm, tấm bia đá này vô cùng cứng rắn, cho nên dù cao hơn một bậc, cũng chỉ có thể hơn được 0,3 cm mà thôi, nhưng phải nói thành tích này đã rất cao rồi, cũng gần như cao bằng kỷ lục lần tước.



“Uyển Nhã, không hổ là người đứng thứ hai trong lớp trẻ tuổi của Đan Sư Công Hội, quả nhiên thực lực mạnh ghê, chắc không bao lâu có thể phá kỷ lục ấy nhỉ.” An Kiều mang giọng điệu quái gở lên tiếng chúc mừng, mặc dù trên miệng hắn không nói ra, nhưng ai nghe cũng thấy được hắn rất không cam tân.



Uyển Nhã cười nhạt một tiếng, “Chỉ sợ không tới phiên ta phá vỡ kỷ lục này.” Lúc nói lời này, nàng nhìn về phía nam tử bên cạnh.



Mấy người chú ý tới tầm mắt của Uyển Nhã, cùng ngầm hiểu nhìn về phía nam tử trong góc.



Thiên tài số một của Đan Sư Công Hội, danh xứng với thực – Cửu Dạ, tuy Uyển Nhã cũng được xưng là thiên tài, nhưng nếu so sánh với y thì vẫn kém một chút.



“Cửu Dạ, đến phiên ngươi.” Uyển Nhã nói.



Cửu Dạ đi tới từ trong góc, cặp mắt sâu và đen đạm mạc liếc nhìn mấy người, chỉ là y đặc biệt dừng lại lúc nhìn tới An Kiều, người nọ im bặt như thể không dám nói lời nào, đối với Cửu Dạ, hắn rất kiêng kỵ.



Cửu Dạ đi tới trước tấm bia đá, sau đó giơ tay lên, một dòng sức mạnh linh hồn ngưng tụ lại giữa bàn tay, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, hắn đột nhiên chém một chưởng vào tấm bia đá, chưởng này như lưỡi dao bổ vào bên trên bia đá.



“Sâu quá!” Trương Lan Vũ sợ hãi than thở.



Cặp mắt đẹp đẽ của Uyển Nhã cũng lập lòe, quả nhiên Cửu Dạ đã phá kỷ lục rồi.



An Kiều khiếp sợ mở to mắt. Dương quản sự đè cảm xúc khác thường trong lòng xuống, sau khi xác định chiều sâu mới dùng nét mặt phức tạp nói: “Cửu Dạ công tử để lại một vết cắt sâu 4,2 cm trên bia đá, chỉ là…”