Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 420 : Cấp bậc

Ngày đăng: 05:44 19/04/20


Trong lúc mọi người ôm những suy nghĩ khác nhau, một trưởng lão khí độ bất phàm đi ra, đi sau ông còn có một thanh niên nữa, chính là Đàm Trạch.



Trưởng lão kia ngũ quan đoan chính, nhìn thì như bình thường không có gì đặc nhiệt, nhưng trên khuôn mặt ngẫu nhiên sẽ lóe lên chút nghiêm nghị làm cho cả người bỗng nghiêm khắc hơn, vừa ra sân đã làm cho mọi người cảm thấy khí thế bức người.



Ông chính là người phụ trách bài kiểm tra thứ hai – Thanh trưởng lão.



Thanh trưởng lão tùy ý liếc nhìn bảy người, trong lúc cả phòng hoàn toàn yên tĩnh mới lên tiếng: “Trước khi các ngươi tới đây, chắc các đạo sư đã nói cho các ngươi rồi, lần này là lần kiểm tra thứ hai, không liên quan tới nội dung bài thi.”



Sau đó ông lại nói một việc về linh hồn thất thải.



Ở đại lục Long Tường, đan sư cấp sao là chỉ cấp chín và cấp mười, còn đan sư cấp mười một và mười hai được gọi là đan sư đỉnh cấp, nhưng thật ra đây là cách gọi của vị diện trung cấp, bởi vì ở nơi ấy muốn sinh ra một vị đan sư thất thải đúng là khó hơn lên trời.



Đan sư đỉnh cấp còn được gọi là đan sư thất thải, mà cấp mười một và cấp mười hai được gọi chung là thải cấp, cấp bậc của linh đan từ cấp này cũng được chia theo thứ tự là nhất phẩm đến thất phẩm, cấp bậc càng cao càng lợi hại.



Đàm Trạch lấy một khối đá khảo nghiệm ra từ túi trữ vật, đặt bên cạnh Thanh trưởng lão.



Đá khảo nghiệm nghiệm này cũng giống như khối đá mà Du Tiểu Mặc đã thấy, nhưng nhìn kỹ vẫn thấy được có sự khác nhau ở kết cấu.



Khối đá khảo nghiệm này chính là bản thăng cấp, chuyên dùng để kiểm tra linh hồn thải cấp.



“Bây giờ, ai muốn lên trước.”



Thanh trưởng lão đi đến trước đá khảo nghiệm, quay mặt nói với mọi người.



Dứt lời, mọi người quay sang nhìn nhau, trong giây lát không có ai bước lên trước, nhưng chỉ một lát sau, Uyển Nhã đột nhiên bước tới trước mặt Thanh trưởng lão, nhẹ nhàng chắp tay với ông, “Người đầu tiên hãy để Uyển Nhã làm.”



Thanh trưởng lão khẽ gật đầu, “Vậy thì bắt đầu đi.”



Uyển Nhã đi tới trước đá khảo nghiệm, tầm mắt của mọi người cũng chuyển theo từng bước chân nàng, bất cứ đan sư nào có được linh hồn thất thải, chỉ cần cho họ thời gian, chắc chắn tương lai người đó sẽ đứng ở đỉnh Kim Tự Tháp của đại lục Thông Thiên.
Thất thải tứ phẩm!



Mặc dù chỉ là tư chất trung đẳng, nhưng đã bỏ qua hai người trước tới mấy con phố rồi, phải cố gắng thật lâu mới có thể bù được sự chênh lệch này.



Cửu Dạ đứng trong góc lóe lên nhìn Kiều Vô Tinh, không hổ là đối thủ của y, quả nhiên có chút tài năng.



Du Tiểu Mặc kinh ngạc mở to mắt, không ngờ Kiều Vô Tinh lại xuất sắc thế.



Thời điểm cả phòng hoàn toàn yên tĩnh, thiếu nữ kia phá vỡ không phí trầm mặc, mừng rỡ bổ nhào vào người Kiều Vô Tinh, trong miệng hét lớn: “Vô Tinh ca, huynh thật là lợi hại!”



Kiều Vô Tinh cũng rất vui vẻ.



Thanh trưởng lão vuốt sau nói: “Tiếp theo là người thứ tư.”



Du Tiểu Mặc hít sâu một hơi.



“Ta lên trước.” Giọng nói của Cửu Dạ bỗng vang lên, trong trẻo lạnh lùng, vang theo một chút phóng đãng không trói buộc.



Du Tiểu Mặc nhụt chí.



Tất cả sự chú ý đều tập trung vào người y, Cửu Dạ và Kiều Vô Tinh vẫn luôn là đối thủ bị mọi người so sánh, cả hai người đều là thiên tài ngàn năm khó gặp của hai công hội, nhưng có lời đồn, Cửu Dạ vẫn mạnh hơn Kiều Vô Tinh một chút, bây giờ chính là cơ hội tốt để chứng minh.



Cửu Dạ là đồ đệ thân truyền của hội trưởng Đan Sư Công Hội, là người vừa có tài vừa có sắc, con cưng của trời trong truyền thuyết đó, so với An Kiều còn danh xứng với thực hơn, tuy tính cách lạnh lùng, cũng thường bỏ qua người khác, nhưng đối với y, đa số người chỉ cảm thấy kính sợ và sùng bái.



Thấy Cửu Dạ chuẩn bị đưa tay, ngay cả má lúm đồng tiền trên má Kiều Vô Tinh cũng nhạt hơn, nhíu mày chú ý nhất cử nhất động của y.



Du Tiểu Mặc cũng hơi hồi hộp, mỗi lần hóng chuyện của người khác hắn đều có cảm giác này.