Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 429 : Vũ khí thành tơ lụa

Ngày đăng: 05:45 19/04/20


Tiếng kêu thảm thiết thình lình vang lên kia làm mọi người ngơ ngác, sau đó lại thấy năm gã tay chân của Vũ Thành đều ngã nhào trên đất, mặt tái nhợt. Kẻ nào kẻ ấy ôm đầu, như thể bị kích thích, điên cuồng đập đầu vào đất, rất nhanh đã thấy vết máu xuất hiện.



Vũ Thành giật mình ngơ ngác, lúc tỉnh táo lại, ánh mắt tràn ngập sát khí đã rơi vào Du Tiểu Mặc đang tựa trên vai Lăng Tiêu, người kia nào còn kinh hoảng, cái mặt đang cười hì hì kia vô cùng chói mắt.



“Là ngươi làm!”



“Sao ta biết.” Du Tiểu Mặc rụt đầu lại.



Đương nhiên Vũ Thành không tin, nét mặt càng phẫn nộ hơn, “Các ngươi có gan, thì hôm nay lão tử đếch thèm quan tâm các ngươi có phải là viện sinh của Tiêu Dao Viện không, dám đùa giỡn ta, thì đừng hòng ra khỏi đây.”



Du Tiểu Mặc rất ngạc nhiên, tên này moi đâu ra lắm tự tin quá vậy? Chỉ là một tu luyện giả Hoàng cảnh bảy sao thôi mà, còn hung hăng càn quấy hơn cả hắn nữa.



Lăng Tiêu chẳng muốn nói nhiều, giải thích cho Du Tiểu Mặc, “Trong sòng bạc này có hai gã cường giả Đế cảnh, đại khái là hắn cậy vào chỗ đấy.”



Du Tiểu Mặc đưa mắt nhìn xung quanh, không phát hiện nhân vật khả nghi, “Vậy bây giờ phải làm sao, hình như hắn muốn giữ chúng ta ở lại thật á, nếu không quật ngã hắn, chắc hắn sẽ không từ bỏ ý đồ đâu, nhưng trong sòng bạc lại có người của hắn, nếu chúng ra tay…”



“Thế thì giết hết chúng đi là xong.” Du Tiểu Mặc câm nín, đây đúng là ý kiến hay… Mới là ạ! Sòng bạc này hình như cũng có máu mặt lắm, nếu giết chúng rồi ai mà chắc liệu đêm nay có người tìm tới báo thù không, đừng quên bọn họ còn ở lại ngay phía trên.



Du Tiểu Mặc châm chước hạ giọng, “Hay là chúng ta…”



“Rầm—— “ Tiếng vật nặng rơi xuống đất và tiếng bàn bị lật đã ngắt lời hắn



Đợi Du Tiểu Mặc nhìn sang, nhân vật chính của sự kiện này đang nằm trong một đống hỗn độn, sắc mặt trắng bệch, miệng phun máu tươi, cả người đều bày tỏ ‘Ta sắp chết rồi’.


Một người như vậy chắc chắn không ngu xuẩn như An Kiều đâu, cho nên hắn lợi dụng viên linh đan này để làm Vũ Thành xao động, lần sau gặp mặt, chắc sẽ không còn địch ý với họ nữa rồi.



Cuối cùng là An Kiều, nếu biết rõ huynh đệ tốt lại có thiện cảm với họ, chẳng biết sẽ có cảm giác gì nhỉ…



Lăng Tiêu phát hiện cứ thỉnh thoảng Du Tiểu Mặc lại phát ra tiếng cười hí hí rất ngu xuẩn, liền biết hắn lại muốn được hành hạ rồi đây, lập tức bước nhanh hơn, vừa về đến phòng đã ném hắn lên giường.



Du Tiểu Mặc lăn vào giữa giường, lại bò dậy, vừa ngẩng đầu đã hỏi: “Anh làm gì…” Sau đó hắn thấy Lăng Tiêu đang cởi đồ, lại yên lặng bò vào bên trong.



Tuy chưa nói hết câu, nhưng Lăng Tiêu đã giương mắt nhìn hắn, trong mắt đen kịt một màu.



Du Tiểu Mặc giải mã ra được một tin tức làm cho người ta đau cả trứng —— Ta muốn làm em! Cho nên mới nói hiểu rõ đối phương quá cũng không tốt, hắn thật sự không biết đến cùng thì lúc nãy hắn đã chạm vào dây thần kinh yếu ớt nào của y, anh nói đi, em sửa không được hả?



Lăng Tiêu cởi đồ xong liền đi tới, túm chân Du Tiểu Mặc lôi ra ngoài, đè hắn dưới thân, Du Tiểu Mặc còn định kháng nghị thì bờ môi đã bị chặn lại, cái tay đang nắm cằm hắn cũng dùng sức bóp mạnh.



Du Tiểu Mặc da mịn thịt mềm tỏ vẻ rất đau.



Dưới hình huống môi bih chặn chỉ có thể phun ra mấy tiếng rên sỉ, Du Tiểu Mặc cảm giác toàn thân đều bị sờ soạng một lượt, cái tay xấu xa kia đang xé toang y phục trên người hắn, mới mấy giây mà hắn còn trần trụi hơn cả Lăng Tiêu, chưa kịp phản ứng, hai chân đã bị đặt lên vai người nọ.



Còn không thèm dạo đầu luôn, Du Tiểu Mặc cảm giác phía dưới đang bị căng ra, thứ nóng hổi kia đang gắng gương chôn vào cơ thể hắn, Du Tiểu Mặc tức đến nỗi đạp đạp vai Lăng Tiêu, sắp chết rồi!



Giường kêu kẽo kẹt lắc lư…



Viết lên khúc hát thảm thiết của ai đó.