Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 478 : Liên tâm cổ

Ngày đăng: 05:45 19/04/20


Cuối cùng người áo trắng nọ vẫn không được thả ra, tuy có vẻ ông ta có thù oán với gia tộc Xích Huyết, nhưng Du Tiểu Mặc cứ nghĩ tới lý do người nọ bị giam vào cấm địa, hắn rất rất rất không muốn để cho ông ta tự do.



Du Tiểu Mặc đơn phương nhận định giữa hai người không có liên hệ máu mủ, dù cho hai người giống nhau như đúc, hắn đổ lỗi cho quan hệ di truyền huyết thống, có nhiều gia tộc, phải cách mấy đời mới di truyền dung mạo của tổ tông ấy, chuyện này không hiếm lắm đâu.



Hiếm lắm Lăng Tiêu mới không phản bác lại kiểu tự an ủi bản thân của hắn.



Ở lại núi Miên Miên hai ngày, hai người không tiếp tục lưu lại nữa, chuẩn bị cáo từ với Hùng Tiếu.



Khi biết bọn họ muốn đi, Vệ Bạch vội vàng bảo Phó Thương Khung dẫn hắn tới.



Lúc sắp ly biệt, Vệ Bạch nắm chặt hai tay Du Tiểu Mặc, “Một lần chia ly không biết bao nhiêu năm mới gặp lại, nếu như có thể, ta hy vọng…”



“Việc này…” Du Tiểu Mặc cắt ngang lời Vệ Bạch, “Mấy tháng kế tiếp đệ phải ở trong Tiêu Dao Viện, nếu như huynh muốn gặp đệ, chỉ cần bỏ ra một miếng không gian phù là có thể gặp được rồi.”



Vệ Bạch: “…”



Bầu không khí phải vất vả lắm mới tạo dựng được thoáng cái đã chìm tới đáy.



Lăng Tiêu nói không sai, Du Tiểu Mặc rất xứng với cái tên sát thủ phá vỡ không khí.



“Ta có chuyện muốn hỏi hai vị.” Phó Thương Khung không thể nhìn ái đồ khó xử, liền đứng ra nói tiếp: “Chắc hẳn hai vị cũng biết về thương thế của tiểu đồ đệ, ta dùng hơn hai trăm năm cũng không khiến hắn tốt lên, mãi tới một thời gian trước, cuối cùng ta cũng phát hiện ra một loại linh đan, nó không những trị được thương thế, mà còn có thể giúp hắn khôi phục lại trạng thái trước khi bị thương.”



Vệ Bạch kinh ngạc, hắn không hề biết chuyện này.



Lăng Tiêu bình tĩnh: “Linh đan mà Phó minh chủ đang nói đến là loại nào?”



“Là một loại thải đan lục phẩm.” Ánh mắt của Phó Thương Khung rơi vào trên người Du Tiểu Mặc, khen ngợi: “Nghe nói ngươi sở hữu linh hồn thất thải, thời gian ngươi tu luyện cũng không dài lắm đúng không, tuổi còn nhỏ đã thành đan sư cấp mười, tiền đồ vô hạn, ta tin tưởng sớm muộn gì cũng có một ngày ngươi có thể luyện được thải đan lục phẩm.”



Được cường giả Thánh cảnh khen ngợi, Du Tiểu Mặc cảm thấy lâng lâng.



Lăng Tiêu nhướn mày: “Thù lao?”



Phó Thương Khung cười nói: “Sẽ không để cho các ngươi chịu thiệt.”
Ngân Qua vội hỏi: “Tuy nhiên làm sao?”



“Thực ra Liên Tâm cổ là một thứ đại bổ, chỉ cần hai người thực sự yêu nhau lần lượt ăn Liên Tâm cổ, sau đó mập hợp, dẫn dắt Liên Tâm cổ tiến hành luyện hóa, sẽ đạt đến cảnh giới khó có thể tưởng tượng.” Lăng Tiêu cũng ngẫu nhiên mới nghe nói tới sự tồn tại của Liên Tâm cổ.



Nghe đến chỗ mập hợp, Du Tiểu Mặc và Triển Vũ Hiên theo bản năng nhìn về phía Ngân Qua, mặt Ngân Qua vẫn bình tĩnh, như thể việc này chẳng liên quan gì tới y.



Lăng Tiêu thản nhiên nói: “Theo ta thấy, tốt nhất là mau chóng luyện hóa hết Liên Tâm cổ, nếu như chúng là do Du Chấn Thiên luyện chế, chắc chắn lão có để lại ấn ký phía trên, hiện tại lão đang ở quá xa nên không phát hiện được, sau này thì chưa chắc.”



Không khí chìm vào yên lặng, Ngân Qua khèn giọng hỏi: “Phải làm sao?”



Lăng Tiêu đi đến trước mặt Phong Trì Vân, trước khi hắn kịp chấn động lập tức tóm chặt bờ vai hắn, lần này Phong Trì Vân không xao động nữa, “Ta sẽ nghĩ cách khống chế mẫu cổ trong cơ thể hắn, trước hết phải để cho hắn tỉnh táo lại, đến lúc đó ngươi sẽ thương lượng với hắn, các ngươi chỉ có mười lăm phút mà thôi.”



Ngân Qua gật gật đầu.



Mẫu cổ sợ lửa, nhất là thần hỏa chí dương.



Lăng Tiêu điều khiển Kỳ Lân Thần Hỏa dẫn mẫu cổ tới một ngõ ngách trong cơ thể Phong Trì Vân, sau đó dùng thần hỏa bao vây lại, khiến nó tạm thời không thể trốn thoát được.



“Sao rồi?” Du Tiểu Mặc cố gắng để giọng nói của mình nghe không có vẻ hưng phấn dữ dội.



Lăng Tiêu không trả lời hắn, Phong Trì Vân đang ngồi im trên giường đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ.



Du Tiểu Mặc vội vàng dài cổ ra ngó.



Lăng Tiêu thẳng tay kéo hắn ra ngoài, “Đừng ảnh hưởng tới việc riêng của bọn hắn, nếu em thật sự muốn nhìn, đợt lát nữa ta sẽ cho em tự thể nghiệm.”



Huyết dịch đang dâng trào vô cùng kích tình của Du Tiểu Mặc lập tức bị đập bẹp xuống số âm luôn, bị Lăng Tiêu lôi ra ngoài, vô cùng ảo não.



Triển Vũ Hiên đi ngay sau họ, thuận tiện đóng cửa căn nhà nhỏ.



Bên trong nhà gỗ, Ngân Qua nhìn người mà y ngày nhớ đêm mong, chia ly một đoạt thời gian, cuối cùng cũng ngồi trước mặt mình. Y không phải là người giỏi về biểu đạt nội tâm tình cảm, thời khắc này những kích động trong lòng bỗng trở nên bình tĩnh.