Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 513 : Lại gặp vũ thành
Ngày đăng: 05:46 19/04/20
Hội trường hoàn toàn yên lặng, trên đài chỉ còn một mình Du Tiểu Mặc, mọi người nín thở nhìn cảnh tượng này, có người chú ý tới một dị tượng của Du Tiểu Mặc.
Hắn đột nhiên nhe răng, như thể đang nghiến răng nghiến lợi, còn mang theo cảm giác không cam lòng.
Xem ra đã thất bại!
Rất nhiều người đều đồng loạt lóe lên ý nghĩ này, nhưng đây cũng là chuyện bình thường, Lôi Vân đan là linh đan cấp mười thượng phẩm, tu vi của Du Tiểu Mặc mới dừng lại ở trung phẩm thôi, muốn khiêu chiến vượt cấp, lại còn phải làm chất lượng linh đan cao hơn Ngô đạo sư, hai ngọn núi lớn đè nặng trên vai hắn, căn bản không thể nào thành công ngay lần đầu.
“A! Thật sự thất bại sao?” Thiên Tâm thất vọng than thở.
Nhan Huy lắc đầu, “Ta đã nói là không có khả năng rồi mà, dùng thực lực của Du Tiểu Hắc vẫn còn quá miễn cưỡng.”
Thiên Tâm đột nhiên dùng sức vỗ vỗ hai má, “Không sao, còn một cơ hội, đã có kinh nghiệm thất bại lần đầu, lần thứ hai sẽ tốt hơn.”
“Hy vọng thế.”
“Ai nói hắn sẽ thất bại.”
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai họ.
Mấy người quay lại nhìn mới phát hiện người lên tiếng là Lăng Tiêu, dường như người nọ không nhận ra ánh mắt của họ, khóe miệng nhếch lên một đường cong lười biếng, mang theo chút thở ơ.
“Vì sao ngươi lại khẳng định như thế?” Thiên Tâm lấy hết dũng khí để hỏi.
Lăng Tiêu liếc nhìn nàng, không đáp.
Trên thực tế cũng không cần y trả lời, Du Tiểu Mặc đã tự có đáp án, quá trình dài đến tám canh giờ, cuối cùng cũng kết thúc. Chỉ là tình huống khác với Ngô đạo sư, linh đan của Du Tiểu Mặc không bay ra ngoài, Thiên Công đỉnh cũng yên lặng, chẳng có phản ứng gì.
“Không phải chứ, thật sự thất bại.” Nhan Huy trợn tròn mắt, đã đến nước này rồi, nếu không thất bại, tại sao linh đan vẫn chưa bay ra ngoài?
“Thật không vậy?” Thiên Tâm thất vọng hô.
Kiều Vô Tinh dở khóc dở cười, “Sao có thể, chẳng lẽ các ngươi không biết vì sao lô đỉnh được xếp mười hạng đầu trên Đỉnh bảng lại nổi danh hả?”
Hai người mang theo nghi hoặc đồng thời nhìn về phía hắn.
“Tất cả những lô đỉnh trên mười hạng đầu đều có cấm chế bảo hộ, có thể phòng ngừa linh đan bay đi khi vừa thành hình, đây là sự khác biệt lớn nhất giữa Thiên Công đỉnh và Tử lô của Ngô đạo sư.”
Thiên Tâm nhìn xuống dưới, đúng lúc thấy Du Tiểu Mặc đang lấy một viên linh đan có màu sắc y hệt của Ngô đạo sư, tỉ lệ xấp xỉ thượng phẩm, có thể nói là ngang ngửa với Lôi Vân đan của Ngô đạo sư.
Du Tiểu Mặc lập tức đáp: “Anh phá của lắm, không đi theo, em sợ anh lại tiêu hết sạch linh tinh.”
Lăng Tiêu gõ đầu hắn một cái, lên giọng, “Ta rất phá của?”
Du Tiểu Mặc ôm đầu, “Đúng thế!” Đáp án kiên định lắm nhé, một trăm năm cũng không lay chuyển được đâu.
“Nói lại lần nữa xem.”
“… Anh không phá của.” A, một trăm năm trôi qua thật nhanh!
“Tốt lắm, lần này sẽ cho em đi theo.”
Đây là cơ hội mà hắn phải dùng tự tôn để đổi lấy đó!
Ra khỏi tửu lâu, hai người chậm rãi dạo phố, mặt trời đã chìm một nửa vào đường chân trời, ánh nắng chiều đỏ rực chiếu vào khiến khuôn mặt ai nấy đều đỏ ửng, bọn hắn cũng không vội vã quay về Tiêu Dao Viện.
“Du Tiểu Hắc!”
Du Tiểu Mặc đang há miệng định nói chuyện với Lăng Tiêu, đột nhiên có tiếng ai gọi sau lưng, quen quen, nhưng có thể là do quá lâu, hắn nhất thời không nghĩ ra nổi, mãi đến khi chủ nhân của giọng nói chạy đến trước mặt hắn.
“Vũ Thành?” Du Tiểu Mặc kinh ngạc nhìn người này, ấn tượng về Vũ Thành vẫn khắc sâu lắm, nhìn thấy người này lại nhớ đến vụ biến vũ khí thành tơ lụa kia, bằng không thì trong cuộc đời hắn sẽ có thêm một người tên là Vũ Thành mỗi ngày thù hận hắn rồi.
Vũ Thành nhanh chóng liếc Lăng Tiêu, giải thích: “Trong khoảng thời gian này ta vẫn luôn tìm ngươi, nghe nói ngươi đã rời khỏi Trung Thiên, mãi đến mấy hôm trước mới nghe nói ngươi đã về, cho nên ta bảo thuộc hạ lưu ý hành tung của ngươi giúp ta, vừa hay tin ngươi ở đây ta liền chạy tới.”
Du Tiểu Mặc rất ngạc nhiên, không biết người này tìm mình có chuyện gì, bởi vì trong ấn tượng của hắn, sau sự kiện kia hắn vẫn chưa gặp lại người này.
“Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
“Ta đến cảm ơn các ngươi.” Vũ Thành mở lời: “Lúc trước các ngươi từng đấu giá ở Luân Hồi Lâu cùng một tên mập, nếu không có chuyện này, cha ta không thể nào kéo một vị quản sự khác của Luân Hồi lâu xuống ngựa, cho nên ta muốn đích thân nói lời cảm tạ với các ngươi, lần này ta thiếu các ngươi một ân tình.”
Du Tiểu Mặc nghe mà mơ hồ, Luân Hồi lâu? Tên mập? Hắn có ấn tượng với cái thây đầy thịt mỡ của tên kia, nhưng đã quên sạch mặt mũi rồi, có vẻ là chuyện tốt nhỉ?
“Ngươi tới để nói cho ta biết về chuyện này?”
Thực ra chỉ cần Vũ Thành không nói, hắn vĩnh viễn không biết được chuyện này, lúc ấy Vũ Thành sẽ không nợ ân tình của hắn nữa, nhưng ngẫm kỹ lại là hiểu, dùng ân tình để đổi giao tình cũng lời lắm.
Về phần làm sao để vận dụng ân tình này, Du Tiểu Mặc suy tư một ngày, rốt cục cũng nghĩ ra một ý kiến hay, cho tới nay hắn vẫn không được tự do để làm một việc, mà Vũ Thành là sự lựa chọn hợp lý nhất.