Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 57 : Cảm động tới

Ngày đăng: 05:39 19/04/20


Lăng Tiêu không để ý tới ánh mắt Thang Vân Kỳ đang trông mong nhìn mình, đi thẳng tới trước mặt Du Tiểu Mặc.



Du Tiểu Mặc thấy y không nói lời nào, chỉ cảm giác Lăng Tiêu đang nhìn chằm chằm vào hắn và đại sư huynh, trong lòng không khỏi chột dạ, vừa cười gượng vừa thận trọng hỏi thăm: “Lăng sư huynh, sao huynh lại ở chỗ này?”



“Sao, quấy rầy tới ngươi và đại sư huynh của ngươi tương thân tương ái rồi hả?” Lăng Tiêu nhướn mày.



Du Tiểu Mặc nhìn bộ dạng này của y đã biết rõ tên này tức giận rồi, chỉ là hắn căn bản không hiểu rõ vì sao y lại bực bội, đành phải giải thích: “Không có, ngươi hiểu lầm rồi, bởi vì đây là lần đầu tiên ta tới đây, cho nên đại sư huynh mới dẫn ta đi một vòng để làm quen hoàn cảnh thôi mà.”



“Tiểu sư đệ.” Lăng Tiêu đột nhiên cười vui vẻ, sau đó thân mật khoác vai hắn.



Du Tiểu Mặc cảm thấy kinh hãi, len lén nhìn cánh tay đang khoác trên vai mình, tên này lại muốn làm gì nữa?



Lăng Tiêu nhìn hắn, dịu dàng hỏi: “Lần sau nếu muốn đi dạo thì nói với ta sớm một chút, sư huynh sẽ tự mình dẫn ngươi đi, ngươi muốn đi đâu cũng được, biết không hả?”



Du Tiểu Mặc lập tức gật đầu như gà mổ thóc, ba chữ cuối cùng của y đều dùng tới giọng điệu uy hiếp, nếu hắn dám lắc đầu thì đó là tự tìm đường chết.



Lăng Tiêu gật đầu thỏa mãn, cánh tay khoác lên vai hắn cũng không có ý định bỏ ra.



Lúc này, mọi người đã bị động tác thân mật của hai người họ dọa cho sợ choáng váng, trong ấn tượng, đại sư huynh Lâm Tiếu chưa bao giờ thân cận với ai như vậy, kể cả sư huynh đệ của y cũng chưa từng được hưởng thụ đại ngộ như vậy, chớ nói chi là đệ tử của Đô Phong.



Cứ tưởng lời đồn luôn có một chút nói quá, nhưng bây giờ xem ra, chuyện tận mắt bọn họ nhìn thấy chậm chí còn hơn cả lời đồn nữa đó.



Những người kinh hãi nhất không phải là đệ tử của Thiên Phong, mà là những sư huynh đệ đi cùng với y, mỗi người bọn họ đều mở miệng lớn tới mức cằm muốn rớt trên đất rồi, cực kỳ sợ hãi mà nhìn điều đang diễn ra trước mắt mình.




Phương Thần Nhạc đã sớm nghĩ tới vấn dề này: “Sư bá, nếu như ngài lo lắng, có thể bảo thất sư đệ thề.”



Triệu Chân nhìn vẻ mặt kiên định của Phương Thần Nhạc, rồi lại liếc nhìn khuôn mặt vô cùng kinh ngạc của Du Tiểu Mặc, cuối cùng đành phải thở dài rồi gật đầu: “Được rồi, theo ý ngươi đi, chỉ là…”



“Sư bá yên tâm, nếu như có chuyện gì xảy ra, một mình ta sẽ chịu trách nhiệm.” Phương Thần Nhạc nghe tới câu nói tiếp theo của Triệu Chân đã hiểu được, không do dự mà ôm toàn bộ trách nhiệm về phía mình.



Lúc rời khỏi phòng của Triệu Chân, Du Tiểu Mặc rốt cục không thể kiềm chế nữa mà hỏi nghi vấn trong lòng mình: “Đại sư huynh, sao huynh lại đề cử đệ?”



“Quan hệ của ngươi và Lâm Tiếu rất tốt, chỉ là ta thấy hình như ngươi rất sợ y?” Phương Thần Nhạc không trả lời, chỉ hỏi ngược lại.



“Híc, cũng không thể nói vậy…” Du Tiểu Mặc không thể giải thích nguyên do chi tiết với Phương Thần Nhạc.



Mà Phương Thần Nhạc cũng không tiếp tục hỏi thêm, chỉ nói: “Thang sư muội là người có thù tất báo, lần này ngươi đã đắc tội nàng, nàng nhất định sẽ âm thầm ngáng chân ngươi, ta và Triệu sư bá không thể chú ý tới ngươi mọi nơi mọi lúc, nhưng Lâm Tiếu thì khác, uy vọng của y còn lớn hơn Thang sư muội, chỉ cần ngươi còn trong tầm nhìn của Lâm Tiếu, Thang sư muội sẽ không dám làm lớn chuyện.”



“Cho nên đại sư huynh đang suy nghĩ cho đệ hả?” Du Tiểu Mặc mở to hai mắt nhìn Phương Thần Nhạc.



Đại sư huynh lại có thể vì hắn mà bỏ lỡ cơ hội được tới Trung Mạch, tấm lòng này, tình cảm này làm cho hắn cảm động hết sức luôn đó.



“Đương nhiên không phải.” Phương Thần Nhạc nhìn thấy vẻ mặt cảm động của Du Tiểu Mặc, cũng đoán được đại khái hắn đang nghĩ gì, lập tức bật cười, tiểu sư đệ này, thật sự rất ngây thơ: “Những điều ta vừa mới nói với Triệu sư bá đều là sự thật, trước khi xuất phát, sư phụ cũng đã dặn dò ta phải chăm sóc tốt cho các sư đệ, cho nên dù không có ngươi, ta cũng sẽ đề cử người khác thôi.”



Du Tiểu Mặc lập tức (; ̄Д ̄), được rồi, thì ra là do hắn tưởng tượng hơi quá!