Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 654 : Kéo thù

Ngày đăng: 05:48 19/04/20


Hai ngày trôi qua, Du Tiểu Mặc cũng không biết họ đã đào được bao nhiêu mét, chỉ biết mỗi giây hắn đều giơ xẻng lên cắm vào đất đào không ngừng nghỉ như một cỗ máy, sau đó lại chuyển đất tới không gian.



Trong hai ngày này, thỉnh thoảng hắn cũng vào trong không gian xem xét, phát hiện đống đất kia đã cao như một tòa núi nhỏ rồi, mặc dù đào đất là một việc rất khô khan, nhưng quen tay hay việc, hơn nữa bên cạnh cũng có người làm cùng, hắn chưa từng thấy chán.



“Lăng Tiêu, còn bao lâu nữa?” Du Tiểu Mặc đặt mông ngồi bệt xuống đất, nhìn Lăng Tiêu vẫn còn mải miết đào địa đạo.



Bóng dáng cao lớn đứng trong không gian thu hẹp có cảm giác bí bách không duỗi nổi chân tay, ánh dạ minh châu chiếu sang một bên mặt của y, phác họa nên đường nét hoàn mỹ, tóc đen dán vào má khẽ đung đua theo từng động tác của y, rõ ràng đây là một công việc rất vất vả, vậy mà y lại cứ thế khiến cho hắn có cảm giác “lúc nam nhân đang chăm chú làm việc là lúc có mị lực nhất” ấy.



Động tác của Lăng Tiêu rất nhanh, y không dùng xẻng để đào, hay là nên nói cái xẻng kia đã tan nát trong tay y ngay một canh giờ đầu tiên, mặc dù không có công cụ đào khá phí linh lực, nhưng đối với bọn họ đây không phải là vấn đề.



Có điều bởi vì liên tục sử dụng linh lực, tốc độ xói mòn nhanh hơn trước kia rất nhiều, Du Tiểu Mặc liên tục đưa linh thủy cho y, đây đã là lọ thứ ba.



Thấy hắn hỏi, động tác liên tiếp của Lăng Tiêu dừng lại, quay người thấy hắn đang ngồi ì trên mặt đất, liền nói: “Nhanh hơn dự tính, chỉ còn một phần ba nữa thôi.”



Du Tiểu Mặc ngượng ngùng đứng lên, thực ra tiến độ bây giờ có ba phần tư là công của Lăng Tiêu, hắn chưa bao giờ đào đất nên cứ có cảm giác không quen tay cho lắm, vì vậy hai ngày qua không đào được bao nhiêu.



“Thế anh đã xác định được vị trí của Linh Nhãn cực phẩm chưa?” Du Tiểu Mặc đi đến bên cạnh y hỏi. Mặc dù đã biết chắc Linh Nhãn cực phẩm nằm bên dưới từ đường, nhưng vị trí cụ thể vẫn là một ẩn số, cho nên thời điểm đào Lăng Tiêu cần phải đích thân xác nhận.



“Cũng xấp xỉ rồi, là hướng đông nam…” Lăng Tiêu vừa nói, vừa dùng tay minh họa cho hắn xem, khoảng cách càng gần, y càng cảm nhận rõ hơn.



Du Tiểu Mặc gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, ít nhất cũng không cần hoang mang vì không có mục tiêu chính xác như hai ngày trước.


Mặc dù Lăng Tiêu đã hơn một vạn tuổi, nhưng trong mắt những người càng già càng lão luyện như Tổ Mã, y vẫn còn thiếu xót nhiều, Thông Thiên Đế bị thua tới nỗi phải lẩn trốn cũng là vì khinh địch, với sự thông minh tài trí của Tổ Mã, sao nàng có thể không biết.



“Nếu đã muốn đánh, vậy thì xuất chiêu đi.”



Đúng lúc này, Lăng Tiêu đột nhiên đi tới, bóng dáng như ngọc rất đột ngột, ánh mắt thản nhiên rơi vào người Tổ Mã, giọng điệu có vẻ tùy ý, giống như đang làm việc gì đó rất qua loa, hoàn toàn không tìm được sự căng thẳng khi chiến đấu, càng giống một vị khách chỉ ra mặt một thoáng hơn.



Hàng mày thanh tú của Tổ Mã hơi nhíu lại, lộ ra vẻ khó chịu, hiển nhiên là không thích thái độ của Lăng Tiêu, ấn tượng đối với y cũng xuống dốc không phanh.



Cường giả của Hắc Tri Chu đều đồng loạt cảm thấy bất mãn với giọng điệu của y, như thể người này rất xem thường họ.



Nếu là lúc trước, chắc có không ít người muốn mắng Lăng Tiêu cuồng vọng, nhưng sau khi trận chiến ở Thông Thiên Điện xảy ra, cái tên Lăng Tiêu đã thực sự tỏa sáng khắp đại lục Thông Thiên, không còn ai dám coi y là nhân vật tầm thường nữa.



“Các hạ có vẻ vô cùng tự tin vào bản thân, Tổ Mã rất chờ mong.”



Tổ Mã bước lên phía trước hai bước, hai tay đặt trước ngực, khoảng trời rộng lớn làm nổi bật cả người áo trắng thanh khiết như hoa sen, ngẩng đầu ưỡn ngực, lạnh lùng cao ngạo, ánh mắt nhìn Lăng Tiêu lóe lên vài tia lạnh lẽo.



Khóe miệng Lăng Tiêu hơi cong cong, nụ cười có vẻ nhạo báng, “Thế thì bớt sàm ngôn đi, tốc chiến tốc thắng, ta bận lắm, không rảnh đối phó với loại nữ nhân như ngươi.”



Trong mắt Tổ Mã dâng lên sát ý ngùn ngụt.



Thù vừa kéo đã tới!