Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 657 : Giao thủ
Ngày đăng: 05:48 19/04/20
Du Tiểu Mặc vừa chạy ra khỏi địa đạo, một luồng hàn quang đột nhiên đánh thẳng vào chính diện hắn, nếu không phải hắn có phòng bị từ trước, chắc đã bị đánh trúng rồi.
Mà kẻ đánh lén kia chính là Phương Dương chạy trước hắn một bước.
Tránh thoát chiêu đánh lén kia, Du Tiểu Mặc thấy Phương Dương đang đứng ở cửa hang nhìn hằn chằm chằm, nét mặt vô cùng âm tàn, chẳng biết từ khi nào trong tay gã đã có thêm một thanh vũ khí, chỉ thấy gã vung mạnh vài cái, từng lưỡi đao liên tiếp lia về phía Du Tiểu Mặc.
Hang động nhỏ hẹp không đủ để thi triển chiêu chức, Du Tiểu Mặc đành phải đưa tay dựng lên một lá chắn phòng ngự, lưỡi đao chém vào lá chắn, không bao lâu đã tiêu tan, Du Tiểu Mặc nhanh chóng phản kích, từng chiêu từng chiêu Linh Tê chỉ bắn về phía Phương Dương, có điều đều bị lưỡi đao của gã chặn lại.
Bóng Du Tiểu Mặc lóe lên, lập tức biến mất.
Ánh mắt Phương Dương chuyển động, cơ thể đột nhiên lách về phía bên trái, lưỡi đao trong tay cũng đồng thời dùng sức bổ xuống, một tiếng “CHOANG” vang dội, cái xẻng vàng dùng khí thế sét đánh ngăn cản công kích của gã, ngay sau đó là từng đợt tấn công như vũ bão, Phương Dương bất đắc dĩ, đành phải dùng đại đao ngăn cản không kích liên tiếp kia, không ngừng phòng ngự, âm thanh “Choang choang” quanh quẩn bên trong hang động nhỏ hẹp.
Rất nhanh, Phương Dương đã phát hiện ra chỗ bất ổn.
Đại đao của gã, vũ khí của gã, sau mấy lần va chạm kịch liệt với cái xẻng vàng kia đã bắt đầu biến dạng, đao dần dần cong với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy, đồng thời trên lưỡi đao còn xuất hiện mấy lỗ hổng nho nhỏ.
Trong lòng Phương Dương khiếp sợ không thôi, đao của gã là do chủ nhân ban thưởng, độ cứng của nó có thể so với Huyền thiết vạn năm, suốt bao lâu nay gã luôn dùng nó làm đủ mọi việc ác, bây giờ lại bị một cái xẻng tầm thường làm hỏng.
Du Tiểu Mặc thấy thật sự có hiệu quả, động tác ngày càng sắc bén hơn, cái xẻng trong tay cũng liều mạng đánh về phía Phương Dương, đao của gã đã bị hư hỏng nặng, thêm mấy phát nữa là tiêu tùng rồi.
Sắc mặt Phương Dương nặng như đeo đá, đành phải cất đao đi.
Du Tiểu Mặc nghĩ mãi không hiểu, vì sao cả đám đều biết rõ kế hoạch của bọn hắn!
Chưa kịp nghĩ nhiều, công kích của tên áo đen kia đã cắt ngang suy nghĩ của hắn, nhưng đa số công kích đều là quyền cước, không có hành động nào mạnh tay, hình như sợ thu hút người của bộ lạc Thủy Tây tới.
Du Tiểu Mặc phát hiện tu vi của tên này là Thánh cảnh hai sao, trong lòng hơi giật mình, dạo gần đây cường giả Thánh cảnh rẻ đến vậy cơ à? Nhưng chuyện giật mình hơn còn ở phía sau.
Ngay lúc bọn hắn đấu khoảng trăm chiêu, một bóng đen nữa đột nhiên xuất hiện, đứng ngay giữa bọn họ.
Suýt nữa thì Du Tiểu Mặc đã chửi ầm lên, sao lại có thêm một kẻ nữa? Đã vậy tu vi cũng khá cao, Thánh cảnh một sao, quả nhiên cường giả Thánh cảnh đã rẻ mạt như rau cải mọc đầy đường rồi.
Tên áo đen thứ hai có thực lực thấp hơn họ, nhưng kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, may mà có vẻ hai tên này không phải là đồng đảng, Du Tiểu Mặc đối phó cũng không cần cố hết sức, nhưng hắn không dám ham chiến quá mức, phải biết phía sau hắn còn có một Phương Dương nữa, không bao lâu gã cũng sẽ xông ra, đến lúc ấy một chọi ba, chắc chắn hắn sẽ không thể đối phó được.
Tranh thủ lúc hai kẻ kia đánh nhau, Du Tiểu Mặc quay người chạy.
Hai người chấn động, đang định đuổi theo thì phía sau lưng đột nhiên vang lên tiếng nổ ầm ầm, ngay sau đó là một người nữa xuất hiện, đúng là Phương Dương bị Du Tiểu Mặc làm cho chật vật không chịu nổi.
Còn chưa kịp làm gì, người của bộ lạc Thủy Tây đã phát hiện ra bọn chúng, một đoàn người đang chạy tới bên này, kèm theo là mấy câu ‘bọn chúng đang ở sau núi’.
Ba người nhanh chóng liếc nhau, cuối cùng đào tẩu theo ba hướng, lúc này đã không thể đuổi theo Du Tiểu Mặc nữa rồi.