Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 659 : Âm mưu

Ngày đăng: 05:48 19/04/20


Trở lại Tây Cảnh, bọn hắn bắt buộc phải đi qua Bạch Cốt trấn.



Ban đầu không có ý định dừng lại, nhưng Du Tiểu Mặc nhạy bén phát hiện bầu không khí nơi này hơi bị kì lạ, thị trấn nhỏ vốn phồn hoa bỗng có cảm giác tan hoang, trên đường tiêu điều chẳng có mấy bóng người.



Du Tiểu Mặc cứ tưởng mình đã nhìn lầm rồi.



Hắn nhớ rõ lúc trước trở về Lăng Tiêu cũng đi qua thị trấn nhỏ này, khi ấy con đường cực kỳ náo nhiệt, khắp nơi đều là cảnh tượng phồn thịnh, nào có như bây giờ, các cửa hàng thì tiêu điều, chẳng mấy ai vào xem, tựa như lần đầu tiên hắn dừng chân ở nơi này.



Lúc bọn hắn tìm thấy khách sạn của Vương lão bản, cuối cùng mới biết được trong thời gian mình rời khỏi Tây Cảnh đã có chuyện gì xảy ra, thân phận của cường giả cấp mười hai vẫn đóng quân ở Bạch Cốt trấn đã được xác định.



Sở dĩ thị trấn nhỏ tiêu điều như vậy cũng là bởi vì đám đông đã chạy đi xem trò hay rồi. Trò gì ư, đương nhiên là Thiên Đao phái người tới xử lý kẻ nọ.







Thiên Cẩu lựa chọn thành viên cực kỳ nghiêm khắc, điều này có thể thấy được từ số lượng thành viên của họ, nếu Thiên Cẩu thật sự trắng trợn chiêu binh mãi mãi thì căn bản đâu cần mất tới cả vạn năm mà chỉ tuyển được hơn mười thành viên.



Hôm nay Lăng Tiêu đã tiếp nhận Thiên Cẩu, đám người Thiên Đao cũng coi y là chủ nhân, điểm ấy không thể nào thay đổi, Lăng Tiêu cũng chuẩn bị phát triển Thiên Cẩu như thế lực của mình. Vì thế nếu có người muốn gia nhập dưới trướng của Lăng Tiêu, tất sẽ trở thành một thành viên Thiên Cẩu.



Có điều Thiên Đao không muốn nhận mấy kẻ có ý đồ bất chính vào, cho nên thời gian Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc tới Đông Châu, hắn vẫn luôn điều tra cường giả cấp mười hai ở Bạch Cốt trấn, kết quả đúng là đã điều tra ra chút manh mối.



Người kia tên là Trình Nghĩa, biểu hiện rằng muốn đầu quân cho Lăng Tiêu, nhưng từ khi gã gây dựng thế lực ở Bạch Cốt trấn, kẻ này thường xuyên dùng danh nghĩa của Lăng Tiêu để nhằm vào các thế lực nhỏ, đa số những thế lực nhỏ kia đều bị gã ép phải rời khỏi Bạch Cốt trấn.



Càng về sau, cả thị trấn đều không có thế lực nào là đối thủ của gã.



Chỉ là Trình Nghĩa không bỏ qua như vậy, ngược lại gã còn cổ động thuộc hạ làm không ít chuyện xấu, ví dụ như thu phí bảo hộ và phí vào trấn.




“Lăng Tiêu, chúng ta có nên qua giúp Thiên Quỷ không?” Du Tiểu Mặc lo lo lắng nói với Lăng Tiêu.



“Cứ chờ thêm một lát đi.” Lăng Tiêu thu ánh mắt, hình như nét mặt có vẻ lơ đễnh.



Du Tiểu Mặc hỏi: “Vì sao?”



Lăng Tiêu đáp: “Chẳng lẽ em không thấy thực ra Thiên Quỷ hưởng rất thụ sao?”



Đúng như y nói, Thiên Quỷ thực sự rất hưởng thụ trận chiến hai đấu một không công bằng này, Thiên Quỷ là người không sinh ra ý sợ hãi chỉ vì đối thủ mạnh hơn mình, ngược lại nét mặt của hắn hưng phấn tới nỗi khó mà hiểu nổi, con mắt như sung huyết, chiêu thức sắc bén mười phần, thực lực của Trình Nghĩa yếu nhất, nhiều lần đã suýt không đỡ được công kích của Thiên Quỷ.



Lại đánh thêm một lát, thậm chí gã còn phải rời khỏi vòng chiến để thở dốc.



Du Tiểu Mặc thấy đám đông vây xem vang lên âm thanh thổn thức, sợ chết là thiên tính của con người, nhưng nhìn thấy biểu hiện e ngại kiểu này, mọi người vẫn không nhịn được mà khinh bỉ đối phương.



“Sắp phân thắng bại rồi.” Lăng Tiêu thản nhiên nói.



Bốn người lập tức nhìn về phía Thiên Quỷ, Thiên Quỷ thuộc về kiểu người càng đấu càng hăng, không có Trình Nghĩa, công kích của hắn càng ngày càng lợi hại, thân pháp cũng càng lúc càng quỷ dị, đối thủ của hắn căng thẳng tới nỗi mặt đỏ bừng, linh lực trong cơ thể xói mòn cực nhanh.



Một lát sau, một bóng đen bay từ xa tới gần họ, tiếng ầm ầm vang lên, có cái gì đó bị nện thẳng vào vị trí cách họ năm mươi mét, một ngọn núi nhỏ bị đánh bể, còn kẻ địch của Thiên Quỷ người đầy máu tươi.



Trình Nghĩa nhìn thấy cảnh này vô cùng kinh hãi, lập tức xoay người bỏ chạy không để ý tới an nguy của đồng bọn.



Trong mắt Thiên Quỷ lóe lên cảm xúc lạnh lùng tàn khốc, đuổi theo không chút do dự.