Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 69 : Tín nhiệm

Ngày đăng: 05:39 19/04/20


Đối với Du Tiểu Mặc mà nói, hôm nay là ngày hỏng bét nhất từ khi hắn gia nhập phái Thiên Tâm cho tới nay.



Bởi vì mới sáng sớm đã xảy ra một chuyện không thể đỡ được, cho nên hai người gần như tới chỗ thi đấu muộn nhất.



Lúc tới nơi, đương nhiên hai người đã nhận được 80% sự chú ý từ đám đông, lúc nhìn thấy Lăng Tiêu, mọi người vẫn phấn khích như trước, nhưng tới lúc nhìn thấy Du Tiểu Mặc, sẽ có người nhìn hắn khinh thường một cái, sau đó… sau đó không thể dời mắt được nữa…



Chỉ cái nhìn này thôi, cả khán đài lẫn chỗ dự thi, hơn bảy mươi đôi mắt thiếu chút nữa rớt ra, mỗi người đều trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào Du Tiểu Mặc, không đúng, phải nói chính xác là nhìn chằm chằm vào y phục trên người hắn.



Áo bào màu ánh trăng, họa tiết trên đó còn được thêu bằng tơ hắc kim sắc, đơn giản nhưng không mất đi sự hoa lệ, hoa lệ nhưng không kém phần ưu nhã, rõ ràng là quần áo của đại sư huynh!



Vì vậy, đám người nhiều chuyện bắt đầu tưởng tượng đủ mọi chuyện xảy ra tối qua ở trong phòng của đại sư huynh, phải chăng đã xảy ra một chuyện không thể thổ lộ cùng ai?



Từng đợt xì xào bàn tàn bắt đầu vang lên.



Lăng Tiêu dường như chẳng thèm bận tâm tới, khuôn mặt anh tuấn còn mang theo nụ cười ưu nhã đi về phía ghế của mình.



Du Tiểu Mặc đi phía sau không có da mặt dày như y, lúc ánh mắt của mọi người nhìn về phía này, phảng phất như muốn nhìn xuyên người hắn, mãnh liệt tới nỗi Du Tiểu Mặc không thể nào bỏ qua được, cuối cùng hắn cũng nhận ra mình đã ra một quyết định ngu ngốc tới mức nào.



Ngay lúc hai người đi qua ghế trưởng lão, hai mắt vốn đang nhắm lại của Thang Phàm hơi mở ra, ánh mắt sâu không thể lường được quét qua hai người, cuối cùng dừng ở trên người Du Tiểu Mặc.



Chân Du Tiểu Mặc thiếu chút nữa nhũn ra, nếu không phải Lăng Tiêu kịp thời đỡ được thì hắn đã làm trò mèo trước mặt mọi người rồi.



Nếu như nói ánh mắt của các đệ tử Trung mạch làm cho hắn có cảm giác khó ở, thì ánh mắt của Thang Phàm như một hòn đá nặng ngàn cân, đè ép hắn tới mức không thở nổi, cái loại cảm giác này quá kinh khủng, giống như nhìn thấu tận cùng con người hắn, bất kể bí mật gì cũng không thể gạt được ánh mắt của lão, nếu không phải có Lăng Tiêu ở bên cạnh, hắn gần như đã nghĩ giọt nước mắt trước ngực mình bị phát hiện rồi.
Du Tiểu Mặc thấy La Hạ đã dùng linh đan, liền cười vui vẻ.



Chỉ là hắn không biết, từ lúc La Hạ tiếp nhận viên linh đan ấy bản thân đã sinh ra một loại tín nhiệm với hắn.



Sự tín nhiệm này rất khó cầu, bởi vì đa số tu luyện giả sẽ không tín nhiệm đan sư vô điều kiện, mà đan sư cũng không vô điều kiện tín nhiệm tu luyện giả, mặc dù quan hệ giữa họ là kiểu giúp nhau tồn tại, nhưng cũng nhiều khả năng kết thù, đương nhiên, chất lượng đan dược cũng là một vấn đề đáng nói.



Du Tiểu Mặc không biết điểm này, nhưng Lăng Tiêu lại chú ý tới, liếc nhìn La Hạ đầy bất ngờ.



Trên võ đài, Lôi Cự cũng không nói gì thêm, chỉ là lại nhìn Lăng Tiêu như muốn gây hấn, giống như đang nói ‘Ta chờ ngươi’, cái ánh mắt này cơ tình tới nhường nào a!



Khương trưởng lão tuyên bố người thắng cuộc, trận tranh tài tiếp tục, trận thứ hai là hai vị sư tỷ muội, nhập môn cũng khá lâu rồi, dáng vẻ xinh đẹp đoan trang, tuy rằng dung mạo không lộng lẫy như Thang Vân Kỳ nhưng cũng nổi tiếng xinh đẹp, có không ít người ủng hộ.



Một người tên là Lưu Lệ Tình, còn người kia tên là Đạm Đài Diệu Ngâm, đều là những mỹ nữ có vẻ đẹp tràn đầy sức sống, có điều tính cách của Lưu Lệ Tình hiếu thắng hơn Đạm Đài Diệu Ngâm một chút.



Hai người vừa lên võ đài, bên dưới khán đài đã vang lên âm thanh hưng phấn của các sư huynh đệ đồng môn, tiếng hú hét ầm ĩ.



Đây mới chính là hào khí mà một trận đấu phải có, không như lúc Lôi Cự tranh tài, bên dưới khán đài cơ bản không một ai nói chuyện, vậy mới biết việc thí sinh là ai cũng rất quan trọng.



Hai vị mỹ nữ cúi chào lẫn nhau, sau một đợt tiếng hò hét cổ vũ, bắt đầu động thủ.



Một hồng một trắng, hai bóng người khá bắt mắt, âm thanh đao kiếm vang bên tai không dứt, tư thái duyên dáng như đang khiêu vũ, làm một đám đàn ông ngồi dưới khán đài nhiệt huyết sôi trào, hai phe gào thét tới muốn khàn giọng rách phổi.