Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 86 : Trên trời rơi xuống
Ngày đăng: 05:39 19/04/20
Diệp Hàn đã sớm được người mà Thang Phàm cử tới thông báo cho biết Lâm Tiếu lại là người chiến thắng cuộc thi năm nay.
Lâm Tiếu đã năm năm giành chiến thắng trong các cuộc tranh tài của Võ Hệ, đây là lần thứ năm, cho dù trước kia không biết, hiện tại trên cơ bản đều đã quen thuộc, lúc trước Lâm Tiếu đều tới một mình, lần này lại dẫn theo một tên đan sư nhỏ gầy, quả thực nằm ngoài dự liệu của Diệp hàn.
“Diệp sư thúc, ta tới lĩnh ban thưởng năm nay.” Sau khi nhìn thấy Diệp Hàn, Lăng Tiêu trực tiếp nói rõ mục đích.
Diệp Hàn kinh ngạc nhìn Lăng Tiêu toàn hoàn khác trong ấn tượng, Lâm Tiếu trước kia chưa bao giờ dùng giọng vui vẻ như vậy nói chuyện với mình, cũng không ăn nói không lễ phép như vậy, không gõ cửa đã đi vào, nhưng mà phải nói cho công bằng, Diệp Hàn vừa mắt với ‘Lâm Tiếu’ bây giờ hơn.
Lâm Tiếu trước kia tuy nói là người đứng đầu Võ Hệ, nhưng làm người có chút vô tình, lúc nào cũng giữ bổn phận, nói cho đơn giản chính là mọi cử động đều quy củ theo khuôn sáo, đối xử với người khác không nhiệt tình, lại cũng sẽ không quá lạnh nhạt, loại cảm giác vừa đúng này quá giả tạo, khiến cho Diệp Hàn thấy không thoải mái, cho nên lúc trước Diệp Hàn đối xử với Lâm Tiếu cũng không quá quan tâm.
Nhưng Lâm Tiếu bây giờ lại cho ông ta một loại cảm giác khác biệt, nụ cười trên mặt lúc này không giống giả tạo.
Diệp Hàn không khỏi chuyển ánh mắt sang thiếu niên đứng bên canh, đôi mắt tinh khiết trong veo, ngũ quan tinh xảo nhu hòa, là một thiếu niên rất có linh khí, xem ra người thay đổi Lâm Tiếu chính là hắn, nghĩ đến đây, Diệp Hàn cũng hiểu được mục đích đại khái vì sao Lâm Tiếu dẫn hắn tới.
Du Tiểu Mặc thấy Diệp Hàn nhìn mình, tay chân có chút câu nệ, liền vội khom lưng hô: “Bái kiến Diệp sư thúc!”
Khuôn mặt không thay đổi của Diệp Hàn lộ ra một tia vui vẻ cực kì nhạt, gật đầu với hắn sau đó mới quay sang Lăng Tiêu: “Ta đã nghe nói rồi, chúc mừng ngươi lại đứng đầu, ban thưởng năm nay là ba cây linh thảo cấp sáu, ngay ở bên ngoài, chính ngươi đi chọn đi, chọn được rồi thì nói cho ta biết.”
“Vậy phải cảm ơn Diệp sư thúc rồi.”
Lăng Tiêu chắp tay, nhìn Diệp Hàn cười mà như không cười đáp lại một câu.
Du Tiểu Mặc đỏ mặt, đây là lần đầu tiên có người khen hắn thông minh đó, phải biết từ lúc trùng sinh tới bây giờ, câu mà hắn nghe được nhiều nhất chính là Lăng Tiêu nói hắn ngu ngốc, chỉ là phần nhiều vẫn mang theo chút chột dạ, đọc sách chỉ là một phần thôi, thực thế mới là chân lý thực sự a!
Lăng Tiêu nghe được câu này, vừa mỉm cười vừa nhìn chằm chằm Du Tiểu Mặc đầy ẩn ý.
Đương nhiên Du Tiểu Mặc cũng phát hiện được ánh mắt của Lăng Tiêu, xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ rồi chui xuống luôn, nếu Diệp Hàn khen ngợi lúc hắn đứng một mình, ít ra hắn còn miễn cưỡng nhận lời khen này, nhưng hết lần này tới lần khác bên cạnh còn đứng một người biết rõ mọi chuyện, loại cảm giác này, hắn nhận cũng không được, không nhận cũng không xong, quá khổ sở rồi nha!
Diệp Hàn chỉ nghĩ hắn thẹn thùng, tiếp theo liền ném ra một lời mời, “Không biết ngươi có hứng thú đến làm học đồ ở chỗ ta không?”
A? Du Tiểu Mặc kinh ngạc ngẩng đầu.
Lăng Tiêu đứng bên cạnh cũng kinh ngạc vô cùng, trong trí nhớ của Lâm Tiếu, Diệp Hàn chưa từng thu học đồ, không phải là ông ta không thu, cũng không phải ánh mắt nhìn người cao, chỉ là tính tình ông ta khá cổ quái, cho nên rất ít người có thể lọt vào mắt Diệp Hàn.
Nhưng mà vẫn có không ít đệ tử Đan Hệ muốn tranh nhau làm học đồ của Diệp Hàn, bởi vì một khi được nhận cũng đồng nghĩa với việc có thể ra vào Vân Thủy Phong, làm bạn với các loại linh thảo cao cấp mỗi ngày, đối với con đường đan sư sau này chỉ có lợi mà không có hại.
“Nhưng mà, nhưng mà… ta đã có sư phụ rồi.” Du Tiểu Mặc lắp đắp, trong lòng lại rất phiền muộn, đương nhiên hắn muốn ở lại nơi này rồi, ở đây có thiệt nhiều linh thảo nha, nghĩ vậy, trên mặt hắn lộ ra một chút đau lòng.
Diệp Hàn nhìn cái vẻ mặt xoắn xuýt của hắn, rõ ràng không muốn từ chối nhưng không thể làm khác được, rốt cục không nhìn được mà bật cười, “A, ngươi hiểu lầm ý ta rồi, ý ta là muốn đến đây làm trợ thủ cho ta, cũng không chiếm quá nhiều thời gian của ngươi, hơn nữa ta cũng có thể dạy ngươi rất nhiều thứ, đương nhiên, mỗi ngày ta sẽ cho ngươi năm mươi điểm cống hiến, sao nào, có muốn suy nghĩ lại không?”
Du Tiểu Mặc choáng luôn, hắn bị vận may từ trên trời rơi xuống này nện cho hôn mê rồi.
Lúc rời đi, là Lăng Tiêu ôm hắn đi.