Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 88 : Ý nghĩ hão huyền

Ngày đăng: 05:39 19/04/20


Tuy bị sư phụ làm cho buồn hết sức, nhưng Du Tiểu Mặc rất nhanh đã quên béng chuyện không vui này.



Sau khi trở lại phòng mình, hắn cũng bắt đầu bận rộn rồi.



Bởi vì buổi tối có rất ít người tới quấy rầu, cho nên Du Tiểu Mặc yên tâm ở trong không gian mãi tới sáng ngày hôm sau, trong vài canh giờ ngắn ngủi, hắn trắng trợn tu chỉnh không gian một lượt, tiện thể lên danh sách mấy thứ cần mua.



Mặt khác, hắn quyết định muốn xây một căn phòng thuộc về mình ở bên hồ, cứ tính toán như thế, những thứ hắn muốn mua đã tăng lên nhiều hơn, hao tốn một số tiền lớn, xem xét tài lực của hắn bây giờ thì còn lâu mới đủ, cho nên chuyện đấu giá nên làm càng sớm càng tốt.



Không gian mang tới cho hắn một loại cảm giác như ở nhà, ở nơi này hắn có thể không chút kiêng kỵ làm tất cả những gì mình thích, không cần lo lắng sẽ bị người khác phát hiện, cũng không cần nơm nớp lo sợ, mặc dù còn có một đống cỏ dại lớn phải nhổ, mỗi ngày còn vất vả tưới nước cho linh thảo, nhưng hắn cảm thấy cuộc sống như vậy rất đầy đủ.



Không cần tính toán, không cần đề phòng người khác, mỗi ngày đều có linh thảo dùng miễn phí, quá sung sướng!



Sau khi ra khỏi không gian, Du Tiểu Mặc đưa tay đấm đấm cái lưng đã mỏi nhừ, nhìn thấy trời đã sáng, chép miệng.



Lại nói tiếp, đã lâu rồi hắn chưa ăn cơm.



Từ sau khi luyện được tích cốc đan, hắn chưa từng ăn một hạt cơm nào, tuy bụng chưa từng đói, nhưng vị giác vẫn nhạt nhẽo, cảm giác rất khó chịu, có đôi khi còn thấy trống trải, dù sao hắn đã làm người bình thường mười tám năm rồi, mỗi ngày đều ăn ba bữa cơm, đây dường như đã là một loại bản năng.



Cho nên nếu thật sự để hắn không ăn cơm mãi, hắn vẫn cảm thấy rất khó chịu, mỗi khi rảnh rỗi sẽ tưởng tượng về cái cảm giác được nhai thức ăn trong miệng.



Du Tiểu Mặc sờ sờ bụng, nhìn mặt đời đã lên cao ngoài cửa sổ, xác định thời gian ăn sáng vẫn chưa qua, dọn dẹp phòng một lát rồi mới ra cửa đi tới phòng ăn.



Phòng ăn vẫn náo nhiệt như trước, cho dù đã qua giờ ăn sáng, nhưng không ít bàn vẫn có người ngồi, nam nữ đều có, đang vui vẻ bàn tán sôi nổi, nhưng từ lúc Du Tiểu Mặc bước vào, âm thanh huyên náo kia dần dần chìm vào tĩnh lặng, ánh mắt rơi vào trên người Du Tiểu Mặc cũng càng ngày càng nhiều.




Lúc trước Diệp Hàn nói để Du Tiểu Mặc suy nghĩ kỹ, cho nên gia thời hạn cho hắn là ba ngày.



Lần này Lăng Tiêu đến tìm hắn, chính là vì chuyện này mà đến, bởi vì Diệp Hàn dặn ba ngày sau y hãy mang Du Tiểu Mặc tới tìm ông ta, nhưng mà không cần Diệp Hàn dặn dò, Lăng Tiêu cũng sẽ tự làm như vậy.



Về phần chuyện Khổng Văn triệu khiến Du Tiểu Mặc, Lăng Tiêu có biết, nhưng y không tính nhắc tới việc này.



Cũng như Phương Thần Nhạc nói, nếu như Diệp Hàn là người dễ nói chuyện như vậy, nhiều năm qua bên cạnh ông ta đã sớm chất đầy người, còn có thể đợi tới hôm nay sao? Những ý nghĩ kia cũng chỉ là ý nghĩ hão quyền mà thôi, cho dù Du Tiểu Mặc có đồng ý, cũng phải đi qua cửa của Diệp Hàn rồi nói sau, cho nên y hoàn toàn không lo lắng.



Lăng Tiêu không hỏi, Du Tiểu Mặc không tin y chưa từng nghe được mấy tin đồn kia, mặc dù có chút ngạc nhiên, nhưng mà thở dài một tiếng, nếu thực sự nói suy nghĩ của mình cho y, Lăng Tiêu nhất định sẽ mắng hắn là đồ ngốc, hắn sẽ không tự làm mình mất mặt đâu!



Trên đường, Du Tiểu Mặc nói với Lăng Tiêu mình muốn xuống núi, hắn cần mua rất nhiều thứ, ngoại trừ nguyên liệu để làm phòng ở, còn phải xem có thể mua một chút hạt giống linh thảo trung cấp hay không.



Chỉ là lần này cần một số tiền lớn, cho nên hắn phải sắp xếp chuyện đấu giá trước rồi nói sau, chỉ là hắn không biết Hòa Bình trấn có đấu giá hội hay không, hẳn là Lăng Tiêu sẽ biết rõ hơn.



“Sắp đến Vân Thủy Phong rồi, đợi lát nữa về ta sẽ nói cho ngươi.” Lăng Tiêu không ngoài suy đoán, nhướn mày rồi nói.



“Vậy được rồi.” Du Tiểu Mặc nhìn Vân Thủy Phong gần ngay trước mắt, trong lòng cũng đang thấp thỏm không yên rồi.



Lăng Tiêu nhìn cái vẻ mặt khẩn trương của hắn, xùy một tiếng rồi cười: “Tiểu sư đệ, đợi lát nữa phải ăn nói cẩn thận đó, tính tình Diệp sư thúc của ngươi thực ra không được tốt lắm đâu, nếu như chọc giận ổng, chậc chậc chậc!”



Mặt Du Tiểu Mặc đã xạm lại, tới cửa rồi mà vẫn còn dọa hắn, không thấy được hắn đã lo lắng lắm rồi sao?