Truyền Thuyết Đế Quân
Chương 17 : Mẫu thân xinh đẹp phong tình
Ngày đăng: 10:22 27/06/20
Nếu miêu tả về dáng ăn của Phương Hạo Nhiên lúc này, có thể dùng cụm từ" lang thôn hổ yết" chăng?
Thật sự là hắn rất đói, mà đã đói, ăn gì cũng ngon chứ đừng nói đến việc ăn sơn hào hải vị vào khi đó.
Bất quá, đói thì đói, hắn vẫn vừa ăn vừa thắc mắc:
"Mẫu thân, ngươi không ăn sao?"
Hàn Tuyết trìu mến nhìn nhi tử:
"Ta lúc trưa ăn rồi, đến giờ chưa thấy đói nên thôi!"
"Hừm!"
Phương Hạo Nhiên không đồng ý. Hiển nhiên lí do này hắn không chấp nhận. Liền đứng dậy, chạy đến ngồi bên sát mẫu thân. Hàn Tuyết định đứng dậy đi ra chỗ khác thì nhi tử đã một tay vòng lấy eo, cố định không cho nàng di chuyển.
"Ngươi làm gì vậy?"
Hàn Tuyết hơi xấu hổ
Phương Hạo Nhiên chăm chú
"Nhịn ăn là không tốt cho sức khỏe, sẽ gầy; nên mẫu thân cần ngồi đây ăn cùng ta."
Hàn Tuyết cũng không muốn ăn, hơn nữa bị nhi tử cư nhiên cưỡng chế nàng ngồi bên hắn không cho đi thế này, hiển nhiên có chút khó chịu, liền chống chế:
"Gầy thì đã sao? Cũng không ảnh hưởng đến ngươi mà? Ta cũng không phải không biết quan tâm đến bản thân đến mức để cho đống da bọc xương nhé!"
"Sao lại không?"
"Ân?"
"Gầy, ôm eo sẽ không tốt như bây giờ. Đúng, vì bảo trì cảm giác thoải mái như bây giờ, xem ra mẫu thân phải ăn uống đầy đủ rồi!"
Phương Hạo Nhiên lẩm bẩm, âm thanh lại không quá nhỏ, Hàn Tuyết ở bên dĩ nhiên là nghe được, hơi xấu hổ nhéo vào hông hắn:
"Tiểu bại hoại, nói cái gì đấy!?! Ta cũng không phải đồ chơi đề ngươi tùy tiện muốn ôm là ôm, rồi bình phẩm thoải mái hay là không."
Phương Hạo Nhiên nghe mẫu thân kháng nghị như vậy, gật gù:
"Ừ, ta có nói là có thể tùy tiện khi ôm mẫu thân đâu! Ta ôm mẫu thân, là sẽ ôm nghiêm túc, tận hưởng cảm giác thoải mái một cách nghiêm túc. Đúng! Là như vậy!"
"Phì, ý ta là ngươi không được ôm ta, à cũng không phải, là mẫu tử ôm nhau cũng không phải sai, nhưng mà cũng không phải ôm nhiều, à là ôm mẫu thân mà nghĩ lung tung,... ".
Hàn Tuyết càng nói càng loạn, cuối cùng dứt khoát im lặng, cam chịu việc bị nhi tử ôm lấy eo, cùng dùng bữa với hắn.
...
Trúc Diệp Thanh đúng là không đùa được. Hắn chỉ thử một tí, có nửa chén mà cũng có phần hơi chếch choáng, chứ nói gì thân nữ nhi như mẫu thân uống liền nữa bình.
Thoáng dọn dẹp bàn ăn một tí, tắt hết đèn chỉ còn chừa lại ngọn duy nhất trong phòng ngủ, hắn lảo đảo dìu mẫu thân lên giường, rồi cũng ngả lưng xuống.
"Rượu cũng không phải không tốt nha!"
Phương Hạo Nhiên nghĩ thầm. Bằng chứng là, hắn ngoảnh đầu nhìn sang. Mẫu thân một đôi gò má hây hây ửng hồng tuyệt đẹp. Đôi mắt khẽ nhắm cùng hàng mi dài cao vút rung rung càng làm tăng vẻ kiều diễm, khiến hắn ngay lập tức ôm nàng vào lòng.
"Ừm!"
Miệng nhỏ của Hàn Tuyết vô thức phát ra âm thanh. Nhìn đôi môi xinh đẹp kia.... Bây giờ, Phương Hạo Nhiên lại muôn hôn rồi! Hắn từ từ ghé sát mặt lại gần, từng chút một, cảm giác như hồi hộp.
Bỗng nhiên, Hàn Tuyết mở trừng mắt nhìn nhi tử khiến Phương Hạo Nhiên bất ngờ, môi hắn dừng lại, cách đôi môi xinh đẹp kia rất gần, đến nỗi có thể cảm nhận hơi ấm từ nó tỏa ra.
Hàn Tuyết cũng không ngay lập tức lùi ra. Nàng nằm đó, nhìn hắn, mặc kệ cho hơi thở nóng rực của hắn phả vào mặt, một hồi lâu sau mới bên tai hắn, hỏi:
"Nói cho ta biết, tại sao cứ nhất định phải làm như vậy này?"
Lỗ tai truyền đến từng trận nhiệt khí, còn có mỹ phụ hương thơm thành thục, Phương Hạo Nhiên cả người run lên. Hơn nữa, mẫu thân trong lòng, hắn chỉ cảm thấy ôn hương nhuyễn ngọc, từng đợt mềm mại tràn đầy xúc cảm từ tứ chi truyền đến, để cho hắn cảm thấy từng khớp xương tê dại.
"Ta... nhịn không được."
Phương Hạo Nhiên nói. Có mẫu thân trong lòng, hắn như vậy cảm nhận được là ấm áp, là dễ chịu thoải mái.
Hàn Tuyết cũng ôm lấy nhi tử
"Ta có thể chấp nhận ngươi thích bất cứ nữ nhân nào, nhưng không thể là ta, càng không thể có những hành động giống của tình lữ như vừa rồi."
"Ta không có!"
Phương Hạo Nhiên lần đầu phản bác:
"Vừa rồi ta chỉ dìu mẫu thân lên giường nghỉ thôi!"
"Còn nói không có? Nếu thật sự say, chẳng lẽ ta lại có thể thình lình mở mắt như bây giờ được sao?"
"..."
Phương Hạo Nhiên lòng bỗng dưng đánh cái "bịch". Hắn còn tưởng mẫu thân vừa rồi không nhận ra việc hắn định làm này.
Thấy nhi tử không nói lời gì, hàn Tuyết tiếp tục
"Hẳn, ngươi nhiều lần có suy nghĩ như hôm nay rồi phải không?"
Phương Hạo Nhiên không có gì để bào chữa
"Đúng."
Phương Hạo Nhiên thẳng thắn thừa nhận.
Hàn Tuyết thật chặt ôm lấy nhi tử, thủy chung không mắng hắn một câu, mà là ôn nhu nói:
"Ta không cho phép ngươi có lần sau nữa!"
Nói xong, thật chặt nắm cánh tay, đem Hạo Nhiên ôm vào lòng, thủy chung không để ý chút nào trước ngực của mình cặp nhũ phong kia đã bị thân thể tiểu nam hài này đè ép.
Nghe được lời mẫu thân, Phương Hạo Nhiên bỗng từ trong ngực nàng ngẩng đầu lên: "Ngươi không tức giận sao?"
Hắn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên đôi mắt xinh đẹp kia còn lưu lại vết tích lệ thủy lấp lánh.
Chỉ là, thân thể nhẹ nhàng giãy dụa, lại làm cho Phương Hạo Nhiên âm thầm kêu khổ. Bởi lúc này, vô luận ra sao, hắn đều không thể quên xúc cảm tuyệt vời khi bị nhũ phong mẫu thân đè ép.
Thật sự là hắn rất đói, mà đã đói, ăn gì cũng ngon chứ đừng nói đến việc ăn sơn hào hải vị vào khi đó.
Bất quá, đói thì đói, hắn vẫn vừa ăn vừa thắc mắc:
"Mẫu thân, ngươi không ăn sao?"
Hàn Tuyết trìu mến nhìn nhi tử:
"Ta lúc trưa ăn rồi, đến giờ chưa thấy đói nên thôi!"
"Hừm!"
Phương Hạo Nhiên không đồng ý. Hiển nhiên lí do này hắn không chấp nhận. Liền đứng dậy, chạy đến ngồi bên sát mẫu thân. Hàn Tuyết định đứng dậy đi ra chỗ khác thì nhi tử đã một tay vòng lấy eo, cố định không cho nàng di chuyển.
"Ngươi làm gì vậy?"
Hàn Tuyết hơi xấu hổ
Phương Hạo Nhiên chăm chú
"Nhịn ăn là không tốt cho sức khỏe, sẽ gầy; nên mẫu thân cần ngồi đây ăn cùng ta."
Hàn Tuyết cũng không muốn ăn, hơn nữa bị nhi tử cư nhiên cưỡng chế nàng ngồi bên hắn không cho đi thế này, hiển nhiên có chút khó chịu, liền chống chế:
"Gầy thì đã sao? Cũng không ảnh hưởng đến ngươi mà? Ta cũng không phải không biết quan tâm đến bản thân đến mức để cho đống da bọc xương nhé!"
"Sao lại không?"
"Ân?"
"Gầy, ôm eo sẽ không tốt như bây giờ. Đúng, vì bảo trì cảm giác thoải mái như bây giờ, xem ra mẫu thân phải ăn uống đầy đủ rồi!"
Phương Hạo Nhiên lẩm bẩm, âm thanh lại không quá nhỏ, Hàn Tuyết ở bên dĩ nhiên là nghe được, hơi xấu hổ nhéo vào hông hắn:
"Tiểu bại hoại, nói cái gì đấy!?! Ta cũng không phải đồ chơi đề ngươi tùy tiện muốn ôm là ôm, rồi bình phẩm thoải mái hay là không."
Phương Hạo Nhiên nghe mẫu thân kháng nghị như vậy, gật gù:
"Ừ, ta có nói là có thể tùy tiện khi ôm mẫu thân đâu! Ta ôm mẫu thân, là sẽ ôm nghiêm túc, tận hưởng cảm giác thoải mái một cách nghiêm túc. Đúng! Là như vậy!"
"Phì, ý ta là ngươi không được ôm ta, à cũng không phải, là mẫu tử ôm nhau cũng không phải sai, nhưng mà cũng không phải ôm nhiều, à là ôm mẫu thân mà nghĩ lung tung,... ".
Hàn Tuyết càng nói càng loạn, cuối cùng dứt khoát im lặng, cam chịu việc bị nhi tử ôm lấy eo, cùng dùng bữa với hắn.
...
Trúc Diệp Thanh đúng là không đùa được. Hắn chỉ thử một tí, có nửa chén mà cũng có phần hơi chếch choáng, chứ nói gì thân nữ nhi như mẫu thân uống liền nữa bình.
Thoáng dọn dẹp bàn ăn một tí, tắt hết đèn chỉ còn chừa lại ngọn duy nhất trong phòng ngủ, hắn lảo đảo dìu mẫu thân lên giường, rồi cũng ngả lưng xuống.
"Rượu cũng không phải không tốt nha!"
Phương Hạo Nhiên nghĩ thầm. Bằng chứng là, hắn ngoảnh đầu nhìn sang. Mẫu thân một đôi gò má hây hây ửng hồng tuyệt đẹp. Đôi mắt khẽ nhắm cùng hàng mi dài cao vút rung rung càng làm tăng vẻ kiều diễm, khiến hắn ngay lập tức ôm nàng vào lòng.
"Ừm!"
Miệng nhỏ của Hàn Tuyết vô thức phát ra âm thanh. Nhìn đôi môi xinh đẹp kia.... Bây giờ, Phương Hạo Nhiên lại muôn hôn rồi! Hắn từ từ ghé sát mặt lại gần, từng chút một, cảm giác như hồi hộp.
Bỗng nhiên, Hàn Tuyết mở trừng mắt nhìn nhi tử khiến Phương Hạo Nhiên bất ngờ, môi hắn dừng lại, cách đôi môi xinh đẹp kia rất gần, đến nỗi có thể cảm nhận hơi ấm từ nó tỏa ra.
Hàn Tuyết cũng không ngay lập tức lùi ra. Nàng nằm đó, nhìn hắn, mặc kệ cho hơi thở nóng rực của hắn phả vào mặt, một hồi lâu sau mới bên tai hắn, hỏi:
"Nói cho ta biết, tại sao cứ nhất định phải làm như vậy này?"
Lỗ tai truyền đến từng trận nhiệt khí, còn có mỹ phụ hương thơm thành thục, Phương Hạo Nhiên cả người run lên. Hơn nữa, mẫu thân trong lòng, hắn chỉ cảm thấy ôn hương nhuyễn ngọc, từng đợt mềm mại tràn đầy xúc cảm từ tứ chi truyền đến, để cho hắn cảm thấy từng khớp xương tê dại.
"Ta... nhịn không được."
Phương Hạo Nhiên nói. Có mẫu thân trong lòng, hắn như vậy cảm nhận được là ấm áp, là dễ chịu thoải mái.
Hàn Tuyết cũng ôm lấy nhi tử
"Ta có thể chấp nhận ngươi thích bất cứ nữ nhân nào, nhưng không thể là ta, càng không thể có những hành động giống của tình lữ như vừa rồi."
"Ta không có!"
Phương Hạo Nhiên lần đầu phản bác:
"Vừa rồi ta chỉ dìu mẫu thân lên giường nghỉ thôi!"
"Còn nói không có? Nếu thật sự say, chẳng lẽ ta lại có thể thình lình mở mắt như bây giờ được sao?"
"..."
Phương Hạo Nhiên lòng bỗng dưng đánh cái "bịch". Hắn còn tưởng mẫu thân vừa rồi không nhận ra việc hắn định làm này.
Thấy nhi tử không nói lời gì, hàn Tuyết tiếp tục
"Hẳn, ngươi nhiều lần có suy nghĩ như hôm nay rồi phải không?"
Phương Hạo Nhiên không có gì để bào chữa
"Đúng."
Phương Hạo Nhiên thẳng thắn thừa nhận.
Hàn Tuyết thật chặt ôm lấy nhi tử, thủy chung không mắng hắn một câu, mà là ôn nhu nói:
"Ta không cho phép ngươi có lần sau nữa!"
Nói xong, thật chặt nắm cánh tay, đem Hạo Nhiên ôm vào lòng, thủy chung không để ý chút nào trước ngực của mình cặp nhũ phong kia đã bị thân thể tiểu nam hài này đè ép.
Nghe được lời mẫu thân, Phương Hạo Nhiên bỗng từ trong ngực nàng ngẩng đầu lên: "Ngươi không tức giận sao?"
Hắn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên đôi mắt xinh đẹp kia còn lưu lại vết tích lệ thủy lấp lánh.
Chỉ là, thân thể nhẹ nhàng giãy dụa, lại làm cho Phương Hạo Nhiên âm thầm kêu khổ. Bởi lúc này, vô luận ra sao, hắn đều không thể quên xúc cảm tuyệt vời khi bị nhũ phong mẫu thân đè ép.