Truyền Thuyết Đế Quân
Chương 19 : Đài trắc thí
Ngày đăng: 10:22 27/06/20
Dù là chuyển đến Hoàng gia học viện, những chuyện xảy ra mấy ngày qua chỉ là khúc dạo đầu để rồi sau đó, hắn lại trở về với cuộc sống lặng lẽ thường nhật.
Mẫu thân lên lớp từ sáng đến tối mới về, hắn ở trong tiểu viện luyện công, trưa nghỉ ngơi một chút và buổi chiều lại tiếp tục.
Cũng không có gì đặc biệt, hôm nay, vẫn là như thế.
Nhưng mà, không có một mục tiêu, một cái đích nào đó, để mà phấn đấu, con người ta rất dễ nản lòng. Không biết điều đó có thực sự chính xác không, nhưng với Phương Hạo Nhiên mà nói, thì đúng rồi đấy. Hôm nay, sau một buổi sáng luyện tập mệt phờ, hắn bỗng buồn bực.
"Rốt cuộc, ta đã rèn luyện đến cảnh giới nào rồi?"
Đúng là đánh đố người ta. Nếu là tu luyện theo thông thường thì cũng dễ, dựa theo tình trạng nguyên khí trong cơ thể là đã có thể xác định cấp độ. Tựa như ở luyện khí kì, trong cơ thể chân khí sẽ ngày một nhiều thêm. Lên kết đan, nguyên khí sẽ ngưng tụ từ dạng khí thành dạng rắn, tạo kim đan. Rồi cứ thế biến đổi tùy mỗi cấp độ. Nhưng thể tu như hắn, tu đi luyện lại, cũng là tăng cường độ cơ thể, nhanh hơn, mạnh hơn, nhưng lại không cách nào xác định chính xác mình đã hơi ngày trước bao nhiêu. Tất nhiên, hắn biết mình tiến bộ hơn trước, rất nhiều. Hơn nửa tháng qua, ngày đêm miệt mài luyện tập, công phu Bát Cực quyền đã luyện thành thục tất cả các chiêu thức. Hắn thường kết hợp cả đi quyền lẫn luyện lực, bằng cách buộc thêm các túi cát vào cơ thể. Biện pháp này quả thực rất tốt. Giờ đây, mọi động tác khi luyện Bát Cực đều uyển chuyện, mỗi lần đánh ra một quyền, chân khí trong cơ thể đều vận chuyển tùy tâm.
Phương Hạo Nhiên ngửa mặt lên trời, giọng nói như muốn khóc:
"Cảm giác, chỉ là ta cảm giác a! Vẫn là cần thoáng cái kiểm tra thử xem"
"Uy, ngươi gào khóc cái gì vậy"
Một âm thanh có vẻ mất hứng vang lên
Phương Hạo Nhiên hơi bất ngờ. Chỗ này vốn trước giờ làm gì có ai ngoài mẫu thân, mà hiển nhiên giọng nói kia không phải của nàng rồi. Hắn quay lại, là Phương Ngọc Lam!
Phương Ngọc Lam hôm nay vận lam y, mái tóc dài xõa ra, một đôi thu thủy ánh mắt, thấy Phương Hạo Nhiên ngoảnh lại cứ nhìn chằm chằm nàng, hơi ngượng ngùng khẽ gắt,
"Cứ nhìn chằm chằm ta vậy!"
"Vì tỉ tỉ đẹp!"
Phương Ngọc Lam ngẩn ra, không phải vì hắn khen nàng đẹp, mà vì hắn gọi nàng.
"Cái gì cơ? Tỉ tỉ?"
Nhớ từ khi tình cờ gặp trong Phương gia ngày trước, đến tận khi đi thăm thú Hoàng gia học viện khi mới chuyển đến, hắn rõ ràng đều gọi nàng là tiểu muội muội. Gọi như thế, đến mức nàng cũng cam chịu là "Lam muội".
Vậy mà mới đó nửa tháng, hắn đã thay đổi cách xưng hô, theo nàng nghĩ là nhanh chóng mặt.
Phương Hạo Nhiên thấy Ngọc Lam nàng đứng ngơ ngẩn ở xa, hơi bất mãn đi lại gần:
"Tỉ tỉ ngốc cái gì vậy?"
Nguyên lai, tên này mấy hôm trước vô tình nhắc đến Phương Ngọc Lam trước mặt Hàn Tuyết, còn gọi nàng là muội muội khiến Hàn Tuyết suýt ngất. Người ta đường đường là đại cô nương sắp xuất giá, ngươi tiểu hài tử này lại gọi là tiểu muội muội. Đúng là trẻ nhỏ vô tri, đành bắt hắn sửa lại gọi là tỉ tỉ.
Phương Ngọc Lam lúc này phục hồi lại tinh thần, có chút khó hiểu nhìn tiểu tử đáng bất mãn trước mặt, hỏi:
"Ngươi thật gọi ta là tỉ tỉ?"
"Nói nhảm, chẳng lẽ sai?"
"Hì hì, tiểu bại hoại ngươi cuối cùng cũng biết nghe lời rồi sao?"
Phương Hạo Nhiên cũng buồn bực. Chính hắn lúc trước còn gọi nàng tiểu muội muội một cách đương nhiên, bắt nàng phải cam chịu, vậy mà bây giờ lại phải khuất tất gọi lại nàng là tỉ tỉ.
"Hi hi..."
Phương Ngọc Lam càng cười to, khiến hắn cảm thấy rất mất mặt
"Bốp!"
"Này thì, cười ta hả?"
Phương Ngọc Lam mặt bỗng chốc đỏ ửng. Hơi xấu hổ kêu lên:
"Ngươi làm gì đấy!"
Phương Hạo Nhiên ra vẻ chẳng quan tâm:
"Đánh mông chị. Tôi nói rồi, không nghe lời sẽ bị đánh mông"
"Nhưng đó là khi trước. Bây giờ ta là tỉ tỉ ngươi. Ngươi cần tôn kính ta"
Phương Ngọc Lam xấu hổ khẽ nhắc nhở
"Dù sao thì tỉ tỉ cũng là thê tử của ta, vợ không nghe lời thì đánh đòn, đó là chuyện đương nhiên"
"Sao? Thê tử? Phì, ai là thê tử của ngươi?"
Phương Ngọc Lam nghe hắn nói vậy thì ngạc nhiên, xấu hổ. Chính cô ta cũng cảm thấy bản thân mình rất kì lạ. Rõ ràng tiếp xúc với tên bại hoại này chưa nhiều lắm, nhưng khi cô ta ở cạnh hắn, luôn không có một chút nào cảm giác khó chịu, bị hắn chiếm tiện nghi cũng không chán ghét. Gần nửa tháng qua, nàng đi học không thấy tên này đâu, đâm ra thấy hơi muốn gặp hắn, thế là trưa hôm nay chạy đến đây. Giờ nghe hắn nói mình là thê tử của hắn, dù bất ngờ, nhưng tận đáy lòng lại dường như nguyện ý.
Thấy Phương Ngọc Lam bỗng dưng đỏ mặt, đứng đó im lặng, Phương Hạo Nhiên chợt bất ngờ( ngu người). Hắn cũng chỉ là thấy nàng hôm nay xinh đẹp, có ý muốn lấy nàng làm thê tử bèn nói một câu không đầu không đuôi như vậy. Nhưng từ phản ứng, xem ra Phương Ngọc Lam hình như thật có cảm tình với hắn?
Tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, hắn chợt ôm nàng vào ngực, vòng tay quấn lấy eo nàng, chăm chú:
"Tỉ tỉ sẽ làm thê tử ta chứ?"
Phương Ngọc Lam bối rối, dù bây giờ nàng đoán được là mình mơ hồ có cảm tình với tiểu tử này, nhưng để trả lời sẽ làm thê tử hắn, không phải quá nhanh sao? Định từ chối, nhưng lại sợ làm hắn hiểu nhầm nàng không thích, nên là đỏ mặt ậm ừ không nói
Phương Hạo Nhiên thấy vậy liền tranh thủ:
"Tỷ tỷ không biết vậy để ta quyết định cho. Từ này, Phương Ngọc Lam tựu là thê tử của Phương Hạo Nhiên này, thề bên nhau quấn quýt, sinh tử không rời"
Phương Ngọc Lam định nói gì đó, bỗng mở to mắt. Khuôn mặt của Hạo Nhiên tiến sát lại gần nàng. Một giây sau đó, môi hắn đã chạm tới môi nàng, liếm láp, khiêu khích. Nàng hơi hé miệng, lưỡi hắn đã đi vào trong cuốn lấy lưỡi nàng...
"Ưm!"
Cho đến khi cảm thấy không thở nổi, cả hai mới tách ra.
Phương Hạo Nhiên cười hì hì:
"Hôn tỉ tỉ để đóng dấu."
"Hừ, cái gì mà đóng dấu cơ chứ!"
Phương Hạo Nhiên ôm nàng vào trong lòng. Phương Ngọc Lam hơi giãy ra, rồi lại nhu thuận nằm yên.
"Được rồi, đừng lộn xộn. Sao trước giờ ta chưa từng thấy ngươi đi học vậy?"
"Vô ích thôi, ta vốn bây giờ có tu luyện theo lẽ thường đâu!"
"Là, nói như thế nào?"
"Ta thể tu"
"Vậy tu vi ngươi hiện giờ ra sao?"
Phương Hạo Nhiên bức bối:
"Không biết. Ta đang định sau khi dùng bữa sẽ đến đài trắc thí thoáng cái kiểm tra xem sao."
"Vậy ta đi cùng ngươi"
Ngọc Lam nàng nhẹ giọng.
"À, tốt!"
Phương Hạo Nhiên gật đầu.
Mẫu thân lên lớp từ sáng đến tối mới về, hắn ở trong tiểu viện luyện công, trưa nghỉ ngơi một chút và buổi chiều lại tiếp tục.
Cũng không có gì đặc biệt, hôm nay, vẫn là như thế.
Nhưng mà, không có một mục tiêu, một cái đích nào đó, để mà phấn đấu, con người ta rất dễ nản lòng. Không biết điều đó có thực sự chính xác không, nhưng với Phương Hạo Nhiên mà nói, thì đúng rồi đấy. Hôm nay, sau một buổi sáng luyện tập mệt phờ, hắn bỗng buồn bực.
"Rốt cuộc, ta đã rèn luyện đến cảnh giới nào rồi?"
Đúng là đánh đố người ta. Nếu là tu luyện theo thông thường thì cũng dễ, dựa theo tình trạng nguyên khí trong cơ thể là đã có thể xác định cấp độ. Tựa như ở luyện khí kì, trong cơ thể chân khí sẽ ngày một nhiều thêm. Lên kết đan, nguyên khí sẽ ngưng tụ từ dạng khí thành dạng rắn, tạo kim đan. Rồi cứ thế biến đổi tùy mỗi cấp độ. Nhưng thể tu như hắn, tu đi luyện lại, cũng là tăng cường độ cơ thể, nhanh hơn, mạnh hơn, nhưng lại không cách nào xác định chính xác mình đã hơi ngày trước bao nhiêu. Tất nhiên, hắn biết mình tiến bộ hơn trước, rất nhiều. Hơn nửa tháng qua, ngày đêm miệt mài luyện tập, công phu Bát Cực quyền đã luyện thành thục tất cả các chiêu thức. Hắn thường kết hợp cả đi quyền lẫn luyện lực, bằng cách buộc thêm các túi cát vào cơ thể. Biện pháp này quả thực rất tốt. Giờ đây, mọi động tác khi luyện Bát Cực đều uyển chuyện, mỗi lần đánh ra một quyền, chân khí trong cơ thể đều vận chuyển tùy tâm.
Phương Hạo Nhiên ngửa mặt lên trời, giọng nói như muốn khóc:
"Cảm giác, chỉ là ta cảm giác a! Vẫn là cần thoáng cái kiểm tra thử xem"
"Uy, ngươi gào khóc cái gì vậy"
Một âm thanh có vẻ mất hứng vang lên
Phương Hạo Nhiên hơi bất ngờ. Chỗ này vốn trước giờ làm gì có ai ngoài mẫu thân, mà hiển nhiên giọng nói kia không phải của nàng rồi. Hắn quay lại, là Phương Ngọc Lam!
Phương Ngọc Lam hôm nay vận lam y, mái tóc dài xõa ra, một đôi thu thủy ánh mắt, thấy Phương Hạo Nhiên ngoảnh lại cứ nhìn chằm chằm nàng, hơi ngượng ngùng khẽ gắt,
"Cứ nhìn chằm chằm ta vậy!"
"Vì tỉ tỉ đẹp!"
Phương Ngọc Lam ngẩn ra, không phải vì hắn khen nàng đẹp, mà vì hắn gọi nàng.
"Cái gì cơ? Tỉ tỉ?"
Nhớ từ khi tình cờ gặp trong Phương gia ngày trước, đến tận khi đi thăm thú Hoàng gia học viện khi mới chuyển đến, hắn rõ ràng đều gọi nàng là tiểu muội muội. Gọi như thế, đến mức nàng cũng cam chịu là "Lam muội".
Vậy mà mới đó nửa tháng, hắn đã thay đổi cách xưng hô, theo nàng nghĩ là nhanh chóng mặt.
Phương Hạo Nhiên thấy Ngọc Lam nàng đứng ngơ ngẩn ở xa, hơi bất mãn đi lại gần:
"Tỉ tỉ ngốc cái gì vậy?"
Nguyên lai, tên này mấy hôm trước vô tình nhắc đến Phương Ngọc Lam trước mặt Hàn Tuyết, còn gọi nàng là muội muội khiến Hàn Tuyết suýt ngất. Người ta đường đường là đại cô nương sắp xuất giá, ngươi tiểu hài tử này lại gọi là tiểu muội muội. Đúng là trẻ nhỏ vô tri, đành bắt hắn sửa lại gọi là tỉ tỉ.
Phương Ngọc Lam lúc này phục hồi lại tinh thần, có chút khó hiểu nhìn tiểu tử đáng bất mãn trước mặt, hỏi:
"Ngươi thật gọi ta là tỉ tỉ?"
"Nói nhảm, chẳng lẽ sai?"
"Hì hì, tiểu bại hoại ngươi cuối cùng cũng biết nghe lời rồi sao?"
Phương Hạo Nhiên cũng buồn bực. Chính hắn lúc trước còn gọi nàng tiểu muội muội một cách đương nhiên, bắt nàng phải cam chịu, vậy mà bây giờ lại phải khuất tất gọi lại nàng là tỉ tỉ.
"Hi hi..."
Phương Ngọc Lam càng cười to, khiến hắn cảm thấy rất mất mặt
"Bốp!"
"Này thì, cười ta hả?"
Phương Ngọc Lam mặt bỗng chốc đỏ ửng. Hơi xấu hổ kêu lên:
"Ngươi làm gì đấy!"
Phương Hạo Nhiên ra vẻ chẳng quan tâm:
"Đánh mông chị. Tôi nói rồi, không nghe lời sẽ bị đánh mông"
"Nhưng đó là khi trước. Bây giờ ta là tỉ tỉ ngươi. Ngươi cần tôn kính ta"
Phương Ngọc Lam xấu hổ khẽ nhắc nhở
"Dù sao thì tỉ tỉ cũng là thê tử của ta, vợ không nghe lời thì đánh đòn, đó là chuyện đương nhiên"
"Sao? Thê tử? Phì, ai là thê tử của ngươi?"
Phương Ngọc Lam nghe hắn nói vậy thì ngạc nhiên, xấu hổ. Chính cô ta cũng cảm thấy bản thân mình rất kì lạ. Rõ ràng tiếp xúc với tên bại hoại này chưa nhiều lắm, nhưng khi cô ta ở cạnh hắn, luôn không có một chút nào cảm giác khó chịu, bị hắn chiếm tiện nghi cũng không chán ghét. Gần nửa tháng qua, nàng đi học không thấy tên này đâu, đâm ra thấy hơi muốn gặp hắn, thế là trưa hôm nay chạy đến đây. Giờ nghe hắn nói mình là thê tử của hắn, dù bất ngờ, nhưng tận đáy lòng lại dường như nguyện ý.
Thấy Phương Ngọc Lam bỗng dưng đỏ mặt, đứng đó im lặng, Phương Hạo Nhiên chợt bất ngờ( ngu người). Hắn cũng chỉ là thấy nàng hôm nay xinh đẹp, có ý muốn lấy nàng làm thê tử bèn nói một câu không đầu không đuôi như vậy. Nhưng từ phản ứng, xem ra Phương Ngọc Lam hình như thật có cảm tình với hắn?
Tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, hắn chợt ôm nàng vào ngực, vòng tay quấn lấy eo nàng, chăm chú:
"Tỉ tỉ sẽ làm thê tử ta chứ?"
Phương Ngọc Lam bối rối, dù bây giờ nàng đoán được là mình mơ hồ có cảm tình với tiểu tử này, nhưng để trả lời sẽ làm thê tử hắn, không phải quá nhanh sao? Định từ chối, nhưng lại sợ làm hắn hiểu nhầm nàng không thích, nên là đỏ mặt ậm ừ không nói
Phương Hạo Nhiên thấy vậy liền tranh thủ:
"Tỷ tỷ không biết vậy để ta quyết định cho. Từ này, Phương Ngọc Lam tựu là thê tử của Phương Hạo Nhiên này, thề bên nhau quấn quýt, sinh tử không rời"
Phương Ngọc Lam định nói gì đó, bỗng mở to mắt. Khuôn mặt của Hạo Nhiên tiến sát lại gần nàng. Một giây sau đó, môi hắn đã chạm tới môi nàng, liếm láp, khiêu khích. Nàng hơi hé miệng, lưỡi hắn đã đi vào trong cuốn lấy lưỡi nàng...
"Ưm!"
Cho đến khi cảm thấy không thở nổi, cả hai mới tách ra.
Phương Hạo Nhiên cười hì hì:
"Hôn tỉ tỉ để đóng dấu."
"Hừ, cái gì mà đóng dấu cơ chứ!"
Phương Hạo Nhiên ôm nàng vào trong lòng. Phương Ngọc Lam hơi giãy ra, rồi lại nhu thuận nằm yên.
"Được rồi, đừng lộn xộn. Sao trước giờ ta chưa từng thấy ngươi đi học vậy?"
"Vô ích thôi, ta vốn bây giờ có tu luyện theo lẽ thường đâu!"
"Là, nói như thế nào?"
"Ta thể tu"
"Vậy tu vi ngươi hiện giờ ra sao?"
Phương Hạo Nhiên bức bối:
"Không biết. Ta đang định sau khi dùng bữa sẽ đến đài trắc thí thoáng cái kiểm tra xem sao."
"Vậy ta đi cùng ngươi"
Ngọc Lam nàng nhẹ giọng.
"À, tốt!"
Phương Hạo Nhiên gật đầu.