Truyền Thuyết Đế Quân
Chương 2 : Đêm trước ngày khảo thí.
Ngày đăng: 10:21 27/06/20
Giờ đây, Phương Hạo Nhiên lại cảm thấy đau đầu. Tuy là hét lên một cách hiên ngang giữa chốn đông người có vẻ rất oai phong lẫm liệt, rằng sẽ tham gia khảo thí, bất quá tu vi hắn như thế nào, hắn rõ hơn ai hết. Cảnh giới tu luyện gồm luyện thể kì, luyện khí kì, rồi đến kết đan, thành anh, dưỡng thần, sau là trở thành vương cấp cường giả, hoàng cấp cường giả, thánh cấp cường giả, thị thần cấp cường giả và cuối cùng là thần cấp cường giả, mỗi cấp lại phân thành sơ kì, trung kì và hậu kì. Không nói những cấp tu vi cao xa vời vợi kia, khảo thí tại Phương gia, chỉ cần có tu vi luyện khí sơ kì là đã có thể an ổn đặt chân vào trong năm trăm người đứng đầu. Số người còn lại hoặc sẽ phải làm hạ nhân, hoặc bị tống cổ khỏi Phương gia. Một vài trường hợp cá biệt, như Phương Hạo Nhiên chẳng hạn, có xuất thân là họ Phương, nên dù sao cũng không bị tống cổ mà cũng chẳng phải làm hạ nhân. Mà các trường hợp gọi là cá biệt kia, theo hắn biết thì trừ hắn ra cũng chẳng còn ai. Chẳng có gì là ngạc nhiên bởi con cháu Phương gia ai lại không được tạo điều kiện tu luyện, dù ít dù nhiều, trừ hắn.
- Đau khổ a! Phương Hạo Nhiên úp mặt vào gối than thầm. Với tu vi luyện thể hậu kì của hắn, xem ra khó mà lọt vào vị trí năm trăm người đầu tiên.
- Có lẽ chăng? Phương Hạo Nhiên tự an ủi, dù sao, trong khi những kẻ khác được trưởng bối sử dụng đan dược hỗ trợ việc tôi thể, đốt cháy giai đoạn để tấn cấp nhanh hơn, thì riêng hắn, với bộ khẩu quyết tôi thể căn bản, cứ như thể vừa làm việc vừa rèn luyện. Trải mấy năm,hắn tự thấy sức mạnh nhục thân của mình, so với nhiều tráng hán tu vi luyện khí hậu kì hắn gặp bên ngoài, có khi còn lớn hơn. Tất nhiên chưa có lần nào biểu hiện ra, cũng chỉ là ý nghĩ tự an ủi bản thân, Hạo Nhiên hắn cũng vẫn còn thấp thỏm. Đường đường là đại thiếu gia nhà họ Phương, lại không thể xếp vào năm trăm người đầu tiên, thật cũng chả còn mặt mũi.
Lo lắng, thì lo lắng một lúc thôi. Dù sao, một thiếu niên tuổi mười lăm sao có thể suy nghĩ, lo lắng xa xôi thế này, thế nọ được cơ chứ!
Trong không khí thoang thoảng hương rượu trúc diệp thanh. Dù hương rượu đối với Phương Hạo Nhiên mà nói, thơm thì cũng thơm đấy, nhưng vị của nó thì, chao ôi sao mà cay thế!. Cái lần đầu tiên khi hắn biết vị rượu là khủng khiếp cỡ nào, đó là khi hắn lên sáu. Hôm ấy, một hôm đầu hạ oi bức, hắn chạy về nhà, cổ họng bỏng rát vì khát. Một vò gốm đặt trên bàn tỏa mùi hương thật hấp dẫn. Hắn chạy nhanh lại gần, mở ra. Chà! Thật thơm. Nhanh chóng rót đầy một ly, uống một hơi thật sâu. Suýt chút nữa thì hắn phun luôn cả bao tử ra ngoài. Nó cay là nó cay một cách không phải dạng vừa đâu!
Mẫu thân khi đó từ bên ngoài bước vào, thấy hắn mặt mày xanh xao vội hoảng hốt hỏi han, hỏi xong mới vừa bực mình vừa buồn cười. Vò rượu trúc diệp thanh nàng vừa để đó đi một lát, nhi tử đã trùng hợp về mà uống thẳng một hơi gần nửa. Phương Hạo Nhiên mếu máo khóc không ra nước mắt, hương thì hấp dẫn mà vị thật tuyệt tình. Đúng là lừa người mà!
Lúc ấy mẫu thân đưa hắn chén nước mát, giờ nhớ lại, vị chén nước ấy thật mát lành, rửa trôi đi sự chua xót trong lòng hắn lúc ấy, và bao uất ức bấy nhiêu năm qua.
-"Mẫu thân sao?" Phương Hạo Nhiên thì thầm tự hỏi Bảy năm rồi, là bảy năm ba tháng chín ngày, kể từ lần cuối hắn nhìn thấy mẫu thân. Đến giờ hắn vẫn không hiểu nổi sao nàng lại không ở cùng hắn nữa. Hoàng cung học viện, tuy là cũng thuộc Thiên Tinh quốc,tính ra cũng chẳng có gì là xa, nhưng với hắn mà nói, thì tựa một ước nguyện xa vời. Bởi lọt vào năm trăm người đứng đầu Phương gia đã khó, lấy gì vào nổi Hoàng gia học viện. Trước đây, đêm đầu tiên, ngày đầu tiên, tuần đầu tiên, tháng đầu tiên, năm đầu tiên mẫu thân không ở bên, hắn luôn mong nàng trở về, tự kiểm điểm bản thân xem đã làm gì sai để mẫu thân giận, bỏ đi. Để ngày nàng trở về, nói một lời xin lỗi, giữ nàng ở lại. Nhưng nàng không trở lại, mà hắn vẫn chưa biết mình sai ở đâu. Những năm tiếp theo, hắn vẫn tiếp tục kiểm điểm lại bản thân, đồng thời mong mẫu thân trở về bên hắn, nhưng nàng cũng không về. Lúc ấy, có đôi khi hắn thắc mắc hắn rốt cuộc có làm sai gì không và, mẫu thân thật sự sẽ trở về sao?
Những năm gần đây, hắn đã tự có câu trả lời, hắn chả có gì sai cả và mẫu thân nàng sẽ không về đâu. Như vậy là mẫu thân rời bỏ hắn, có nghĩa là hắn cũng chẳng cần trông ngóng làm gì. Phương Hạo Nhiên vốn cô độc, lại càng cô độc hơn, và cứ cô độc như thế cho đến nay.
-"Không có ai bên cạnh, chẳng phải là ta vẫn sống tốt sao?" Hắn cười tự nhủ, rồi thiếp đi lúc nào không hay.
- Đau khổ a! Phương Hạo Nhiên úp mặt vào gối than thầm. Với tu vi luyện thể hậu kì của hắn, xem ra khó mà lọt vào vị trí năm trăm người đầu tiên.
- Có lẽ chăng? Phương Hạo Nhiên tự an ủi, dù sao, trong khi những kẻ khác được trưởng bối sử dụng đan dược hỗ trợ việc tôi thể, đốt cháy giai đoạn để tấn cấp nhanh hơn, thì riêng hắn, với bộ khẩu quyết tôi thể căn bản, cứ như thể vừa làm việc vừa rèn luyện. Trải mấy năm,hắn tự thấy sức mạnh nhục thân của mình, so với nhiều tráng hán tu vi luyện khí hậu kì hắn gặp bên ngoài, có khi còn lớn hơn. Tất nhiên chưa có lần nào biểu hiện ra, cũng chỉ là ý nghĩ tự an ủi bản thân, Hạo Nhiên hắn cũng vẫn còn thấp thỏm. Đường đường là đại thiếu gia nhà họ Phương, lại không thể xếp vào năm trăm người đầu tiên, thật cũng chả còn mặt mũi.
Lo lắng, thì lo lắng một lúc thôi. Dù sao, một thiếu niên tuổi mười lăm sao có thể suy nghĩ, lo lắng xa xôi thế này, thế nọ được cơ chứ!
Trong không khí thoang thoảng hương rượu trúc diệp thanh. Dù hương rượu đối với Phương Hạo Nhiên mà nói, thơm thì cũng thơm đấy, nhưng vị của nó thì, chao ôi sao mà cay thế!. Cái lần đầu tiên khi hắn biết vị rượu là khủng khiếp cỡ nào, đó là khi hắn lên sáu. Hôm ấy, một hôm đầu hạ oi bức, hắn chạy về nhà, cổ họng bỏng rát vì khát. Một vò gốm đặt trên bàn tỏa mùi hương thật hấp dẫn. Hắn chạy nhanh lại gần, mở ra. Chà! Thật thơm. Nhanh chóng rót đầy một ly, uống một hơi thật sâu. Suýt chút nữa thì hắn phun luôn cả bao tử ra ngoài. Nó cay là nó cay một cách không phải dạng vừa đâu!
Mẫu thân khi đó từ bên ngoài bước vào, thấy hắn mặt mày xanh xao vội hoảng hốt hỏi han, hỏi xong mới vừa bực mình vừa buồn cười. Vò rượu trúc diệp thanh nàng vừa để đó đi một lát, nhi tử đã trùng hợp về mà uống thẳng một hơi gần nửa. Phương Hạo Nhiên mếu máo khóc không ra nước mắt, hương thì hấp dẫn mà vị thật tuyệt tình. Đúng là lừa người mà!
Lúc ấy mẫu thân đưa hắn chén nước mát, giờ nhớ lại, vị chén nước ấy thật mát lành, rửa trôi đi sự chua xót trong lòng hắn lúc ấy, và bao uất ức bấy nhiêu năm qua.
-"Mẫu thân sao?" Phương Hạo Nhiên thì thầm tự hỏi Bảy năm rồi, là bảy năm ba tháng chín ngày, kể từ lần cuối hắn nhìn thấy mẫu thân. Đến giờ hắn vẫn không hiểu nổi sao nàng lại không ở cùng hắn nữa. Hoàng cung học viện, tuy là cũng thuộc Thiên Tinh quốc,tính ra cũng chẳng có gì là xa, nhưng với hắn mà nói, thì tựa một ước nguyện xa vời. Bởi lọt vào năm trăm người đứng đầu Phương gia đã khó, lấy gì vào nổi Hoàng gia học viện. Trước đây, đêm đầu tiên, ngày đầu tiên, tuần đầu tiên, tháng đầu tiên, năm đầu tiên mẫu thân không ở bên, hắn luôn mong nàng trở về, tự kiểm điểm bản thân xem đã làm gì sai để mẫu thân giận, bỏ đi. Để ngày nàng trở về, nói một lời xin lỗi, giữ nàng ở lại. Nhưng nàng không trở lại, mà hắn vẫn chưa biết mình sai ở đâu. Những năm tiếp theo, hắn vẫn tiếp tục kiểm điểm lại bản thân, đồng thời mong mẫu thân trở về bên hắn, nhưng nàng cũng không về. Lúc ấy, có đôi khi hắn thắc mắc hắn rốt cuộc có làm sai gì không và, mẫu thân thật sự sẽ trở về sao?
Những năm gần đây, hắn đã tự có câu trả lời, hắn chả có gì sai cả và mẫu thân nàng sẽ không về đâu. Như vậy là mẫu thân rời bỏ hắn, có nghĩa là hắn cũng chẳng cần trông ngóng làm gì. Phương Hạo Nhiên vốn cô độc, lại càng cô độc hơn, và cứ cô độc như thế cho đến nay.
-"Không có ai bên cạnh, chẳng phải là ta vẫn sống tốt sao?" Hắn cười tự nhủ, rồi thiếp đi lúc nào không hay.