Truyền Thuyết Đế Quân
Chương 24 : Trước khi quyết đấu cũng có rất nhiều chuyện.
Ngày đăng: 10:22 27/06/20
Trạng thái cơ thể là thứ ảnh hưởng rất lớn mọi hoạt động. Bằng chứng là khi Phương Hạo Nhiên có một giấc ngủ tuyệt vời tối qua, bây giờ hắn cảm thấy tràn đầy năng lượng, một dấu hiệu lạc quan cho buổi quyết đấu ngày hôm nay.
Lúc hắn tới nơi võ đường để quyết đấu, nơi đây đã đông nghịt người, nhích lên một tí, cũng là cả một vấn đề, thầm thắc mắc:
"Quái! Sao đông dữ vậy? Ta rất nổi tiếng sao?".
Bèn thuận tay túm luôn một tên nam nhân nhỏ con gần đó, ghé sát vào tai hắn, nghiêm túc nói lớn:
"Vị huynh đài này, xin hỏi vì sao võ đường bỗng dưng đông nghịt người vậy?"
Tên nam nhân nhỏ con đáng thương đứng trong dòng người đông đúc, bị chen lấn xô đẩy cho "tê tái" thì bỗng dưng bị kéo giật lại, tiếp đó là một âm thanh khủng khiếp truyền thẳng vào tai, xuyên qua màng nhĩ, khiến hắn cảm giác xung quanh tối sầm, cả bầu trời như có ngàn ngôi sao nhảy múa xung quanh.
"Quang minh nữ thần hỡi! Người đang trêu đùa con sao?"
Khó khăn lắm mới trấn định lại tinh thần, nhìn lại thủ phạm gây ảnh hưởng nghiêm trọng về tinh thần cho mình, còn định nổi xung lên ra vẻ ta đây không dễ chọc, đã bắt gặp một ánh mắt sắc bén khiến hắn mềm nhũn trở lại:
"Ách, vị huynh đài này, bình tĩnh, bình tĩnh! Nóng nảy là dễ ỉa chảy lắm!"
"Ỉa chảy cái con bà ngươi, nói nhảm. Ta đang hỏi ngươi đó!"
Phương Hạo Nhiên chính xác là đang tức giận, ai mà không tức khi bản thân đi quyết đấu lại gặp phải tình cảnh không chen chân được vào như thế này.
"À, là thế này".
Tên nam nhân kia thấy hắn có vẻ không kiên nhẫn cũng không nói thừa gì thêm
"Chuyện là đã lâu lắm rồi mới lại có kẻ dám thách đấu với tứ đại thiên vương, tin tức truyền ra rất nhanh nên hôm nay ai cũng đến xem mặt mũi tên xui xẻo đó sẽ bị bầm dập như thế nào, đồng thời biết đường mà tránh hắn để khỏi đắc tội với Thiên Vương hội."
"Thiên Vương hội?"
"Trời! Huynh mới đến học viện sao? Dù vậy cũng phải nghe qua rồi chứ! Thiên Vương hội đứng đầu là tứ đại thiên vương, họ chiêu mộ những học sinh tài năng, sau này tốt nghiệp học viện tiền đồ rất tươi sáng đó!"
Phương Hạo Nhiên cảm thấy cũng chả có gì đặc biệt, định bước đi thì tên kia lại nhiệt tình quá mức kéo tay hắn lại, chỉ vào một tên mập cách đó không xa
"Ấy ấy, huynh đài đừng đi vội, ta còn chưa nói xong mà! Huynh nhìn kia! Người ta đến đây không chỉ vì xem trận quyết đấu thôi đâu, còn có cả đặt cược nữa! Kia kìa, tên mập đó hắn đang đặt cược đó. Dù tỉ lệ người đặt cho cho tên vô danh kia là không nhiều, nhưng dù sao có còn hơn không, tranh thủ kiếm chút tiền của mấy tên cầu may cho tụi nó biết tất cả là dựa vào thực lực chứ không phải vào may mắn"
Người thì đông, ồn ào. Tên này lại nói nhanh khiến Phương Hạo Nhiên nhất thời chưa kịp nắm bắt, đành bảo hắn giải thích rõ hơn.
"À, là thế này, về chuyện đặt cược. Chỉ đơn giản đặt các vật phẩm có giá trị về bên mình cho là sẽ dành chiến thắng mà thôi. Các vật phẩm có giá trị sẽ được qui ra kim tệ, hoặc nhiều hơn là thủy tinh tệ cho dễ tính. Ai cũng biết phần thắng sẽ thuộc về Dạ sư huynh cùng Long sư huynh, thành ra số người đặt cược họ thắng rất nhiều."
"Nhưng ai cũng đặt cược hai đứa kia thắng thì cá cược bằng niềm tin hả?"
"Thế ta mới nói là có những tên cầu may. Vì số người đặt cược cho Dạ sư huynh cùng Long sư huynh là rất lớn, nên những kẻ đặt ngược lại, nếu trúng thì sẽ được một khoản tài phú không nhỏ đâu. Huynh cứ tưởng tượng, cứ 100 người đặt cho Dạ sư huynh cùng Long sư huynh chiến thắng, thì mới có mới có một tên cầu may đặt cho kẻ thách đấu kia, tỉ lệ là 100:1. Nếu bên 100 kia thắng, thì cả trăm người sẽ chia nhau số tiền của tên duy nhất xấu số, sau khi nhà cái đã thu lợi một phần trăm và ngược lại, biết đâu đấy tên may mắn kia sẽ một mình hốt hết tài phú của trăm người kia. Tất nhiên chuyện may mắn kia làm gì có, ấy! Huynh đi đâu thế?"
"Cái này hay nha!"
Phương Hạo Nhiên hào hứng bừng bừng đi lại chỗ cá cược mà ban nãy tên gầy kia đã chỉ, thuận tay túm luôn một tên mập đang chuẩn bị rút ra thứ gì đó từ trong túi áo, lôi hắn ra một góc khuất gần đó.
"Này mập, ngươi có bao nhiêu tiền, cho ta vay ít, rồi khai tên họ ngươi ra. Sau trận thách đấu này ta trả cho."
"Con mẹ ngươi, nói nhảm gì đấy! Mau cút cho bổn đại gia, thằng nhãi rách nhà ngươi có tư cách gì nói chuyện với ta!"
Tên mập bất ngờ vì bỗng dưng bị kéo ra, ăn nói cũng chả hiền lành gì. Đang định chửi tiếp bỗng dưng im bặt, khi bỗng cảm nhận được một sự khủng khiếp vô hình từ nam nhân đang đứng trước mặt. Chính xác, bất cứ ai bị chửi té tát vào mặt đều không vui, chứ đừng nói là Phương Hạo Nhiên. Cũng may tên mập vội nhận ra sự nguy hiểm mà im bặt lại, nếu không sẽ chẳng biết chuyện gì xảy ra, vội nhỏ giọng:
"Huynh cần mượn bao nhiêu?"
"Tất cả."
Tên mập đau khổ
"Tất cả? Ý huynh là???"
"Đừng dài dòng, là tất cả số tiền hiện có của ngươi."
"Không phải chứ!"
Mặt tên mập như sắp khóc
"Cũng phải chừa lại cho ta một ít chứ!"
"Nói nhảm! Có đưa đây không? Ta sẽ trả."
Cố an ủi bản thân ngày thường ăn ở hiền lành, chắc không đến nỗi gặp cướp giữa ban ngày, hắn đau khổ đưa một tấm thủy tinh tạp ra, miệng còn không ngớt dặn:
"Đây là tất cả tài sản của ta, bên trong có một vạn thủy tinh tệ. Mà huynh cũng biết đó, một thủy tinh tệ tương đương với một ngàn kim tệ..."
"Được rồi!"
Phương Hạo Nhiên không kiên nhẫn cắt ngang, ta có lấy đâu mà nói nhiều thế, chơi một lúc sẽ trả ngươi.
Không biết là do quá tin người, hay tại vẻ mặt của Phương Hạo Nhiên quá đường đường chính chính, tên mập cũng nghĩ thầm có lẽ đây là tên gia hỏa nào đó đơn thuần là muốn kiếm chút tiền thắng cược nên mới "mượn tạm"của mình. An ủi bản thân như vậy, để cho chắc chắn hơn, hắn mới vui vẻ một chút hỏi lại Hạo Nhiên:
"À, huynh định đặt cho Long sư huynh cùng Dạ sư huynh thắng để lấy chút tiền tiêu vặt từ mấy tên ngu ngốc phải không?( Tên ngu ngốc ở đây ám chỉ những kẻ trông chờ vào may mắn đặt cho kẻ lạ mặt nào đó thắng). Ta họ Kim, tên Phú, sống tại tiểu viện thuộc chữ "hoàng". Khi cá cược xong nhớ tới uống rượu cùng ta"
Phương Hạo Nhiên định đi, nghe tên mập nói vậy, bèn khó hiểu quay ra
"Ai nói ta định đặt cho hai thằng kia? Ta đặt tất cả cho Phương Hạo Nhiên. Còn ngươi ta đã nhớ rõ, sẽ trả lại gấp bốn cho ngươi, yên tâm đi!"
Tên mập thoáng cái ngốc trệ,
"Không đặt cho hai thằng kia? Đặt tất cả cho Phương Hạo Nhiên? Mà Phương Hạo Nhiên là ai? Còn nói trả gấp bốn cho ta? Tiền thắng cược được nhiều vậy sao? Mà khoan! Phương Hạo Nhiên? Không lẽ là tên thách đấu Dạ sư huynh cùng Long sư huynh lần này? Ông trời ơi ta bị cướp tiền rồi!"
Tên mập đáng thương xác định rõ vấn đề xong đã không thấy tên mượn tiền kia đâu, đành nước mắt ngắn dài than thân trách phận đi về
Lúc hắn tới nơi võ đường để quyết đấu, nơi đây đã đông nghịt người, nhích lên một tí, cũng là cả một vấn đề, thầm thắc mắc:
"Quái! Sao đông dữ vậy? Ta rất nổi tiếng sao?".
Bèn thuận tay túm luôn một tên nam nhân nhỏ con gần đó, ghé sát vào tai hắn, nghiêm túc nói lớn:
"Vị huynh đài này, xin hỏi vì sao võ đường bỗng dưng đông nghịt người vậy?"
Tên nam nhân nhỏ con đáng thương đứng trong dòng người đông đúc, bị chen lấn xô đẩy cho "tê tái" thì bỗng dưng bị kéo giật lại, tiếp đó là một âm thanh khủng khiếp truyền thẳng vào tai, xuyên qua màng nhĩ, khiến hắn cảm giác xung quanh tối sầm, cả bầu trời như có ngàn ngôi sao nhảy múa xung quanh.
"Quang minh nữ thần hỡi! Người đang trêu đùa con sao?"
Khó khăn lắm mới trấn định lại tinh thần, nhìn lại thủ phạm gây ảnh hưởng nghiêm trọng về tinh thần cho mình, còn định nổi xung lên ra vẻ ta đây không dễ chọc, đã bắt gặp một ánh mắt sắc bén khiến hắn mềm nhũn trở lại:
"Ách, vị huynh đài này, bình tĩnh, bình tĩnh! Nóng nảy là dễ ỉa chảy lắm!"
"Ỉa chảy cái con bà ngươi, nói nhảm. Ta đang hỏi ngươi đó!"
Phương Hạo Nhiên chính xác là đang tức giận, ai mà không tức khi bản thân đi quyết đấu lại gặp phải tình cảnh không chen chân được vào như thế này.
"À, là thế này".
Tên nam nhân kia thấy hắn có vẻ không kiên nhẫn cũng không nói thừa gì thêm
"Chuyện là đã lâu lắm rồi mới lại có kẻ dám thách đấu với tứ đại thiên vương, tin tức truyền ra rất nhanh nên hôm nay ai cũng đến xem mặt mũi tên xui xẻo đó sẽ bị bầm dập như thế nào, đồng thời biết đường mà tránh hắn để khỏi đắc tội với Thiên Vương hội."
"Thiên Vương hội?"
"Trời! Huynh mới đến học viện sao? Dù vậy cũng phải nghe qua rồi chứ! Thiên Vương hội đứng đầu là tứ đại thiên vương, họ chiêu mộ những học sinh tài năng, sau này tốt nghiệp học viện tiền đồ rất tươi sáng đó!"
Phương Hạo Nhiên cảm thấy cũng chả có gì đặc biệt, định bước đi thì tên kia lại nhiệt tình quá mức kéo tay hắn lại, chỉ vào một tên mập cách đó không xa
"Ấy ấy, huynh đài đừng đi vội, ta còn chưa nói xong mà! Huynh nhìn kia! Người ta đến đây không chỉ vì xem trận quyết đấu thôi đâu, còn có cả đặt cược nữa! Kia kìa, tên mập đó hắn đang đặt cược đó. Dù tỉ lệ người đặt cho cho tên vô danh kia là không nhiều, nhưng dù sao có còn hơn không, tranh thủ kiếm chút tiền của mấy tên cầu may cho tụi nó biết tất cả là dựa vào thực lực chứ không phải vào may mắn"
Người thì đông, ồn ào. Tên này lại nói nhanh khiến Phương Hạo Nhiên nhất thời chưa kịp nắm bắt, đành bảo hắn giải thích rõ hơn.
"À, là thế này, về chuyện đặt cược. Chỉ đơn giản đặt các vật phẩm có giá trị về bên mình cho là sẽ dành chiến thắng mà thôi. Các vật phẩm có giá trị sẽ được qui ra kim tệ, hoặc nhiều hơn là thủy tinh tệ cho dễ tính. Ai cũng biết phần thắng sẽ thuộc về Dạ sư huynh cùng Long sư huynh, thành ra số người đặt cược họ thắng rất nhiều."
"Nhưng ai cũng đặt cược hai đứa kia thắng thì cá cược bằng niềm tin hả?"
"Thế ta mới nói là có những tên cầu may. Vì số người đặt cược cho Dạ sư huynh cùng Long sư huynh là rất lớn, nên những kẻ đặt ngược lại, nếu trúng thì sẽ được một khoản tài phú không nhỏ đâu. Huynh cứ tưởng tượng, cứ 100 người đặt cho Dạ sư huynh cùng Long sư huynh chiến thắng, thì mới có mới có một tên cầu may đặt cho kẻ thách đấu kia, tỉ lệ là 100:1. Nếu bên 100 kia thắng, thì cả trăm người sẽ chia nhau số tiền của tên duy nhất xấu số, sau khi nhà cái đã thu lợi một phần trăm và ngược lại, biết đâu đấy tên may mắn kia sẽ một mình hốt hết tài phú của trăm người kia. Tất nhiên chuyện may mắn kia làm gì có, ấy! Huynh đi đâu thế?"
"Cái này hay nha!"
Phương Hạo Nhiên hào hứng bừng bừng đi lại chỗ cá cược mà ban nãy tên gầy kia đã chỉ, thuận tay túm luôn một tên mập đang chuẩn bị rút ra thứ gì đó từ trong túi áo, lôi hắn ra một góc khuất gần đó.
"Này mập, ngươi có bao nhiêu tiền, cho ta vay ít, rồi khai tên họ ngươi ra. Sau trận thách đấu này ta trả cho."
"Con mẹ ngươi, nói nhảm gì đấy! Mau cút cho bổn đại gia, thằng nhãi rách nhà ngươi có tư cách gì nói chuyện với ta!"
Tên mập bất ngờ vì bỗng dưng bị kéo ra, ăn nói cũng chả hiền lành gì. Đang định chửi tiếp bỗng dưng im bặt, khi bỗng cảm nhận được một sự khủng khiếp vô hình từ nam nhân đang đứng trước mặt. Chính xác, bất cứ ai bị chửi té tát vào mặt đều không vui, chứ đừng nói là Phương Hạo Nhiên. Cũng may tên mập vội nhận ra sự nguy hiểm mà im bặt lại, nếu không sẽ chẳng biết chuyện gì xảy ra, vội nhỏ giọng:
"Huynh cần mượn bao nhiêu?"
"Tất cả."
Tên mập đau khổ
"Tất cả? Ý huynh là???"
"Đừng dài dòng, là tất cả số tiền hiện có của ngươi."
"Không phải chứ!"
Mặt tên mập như sắp khóc
"Cũng phải chừa lại cho ta một ít chứ!"
"Nói nhảm! Có đưa đây không? Ta sẽ trả."
Cố an ủi bản thân ngày thường ăn ở hiền lành, chắc không đến nỗi gặp cướp giữa ban ngày, hắn đau khổ đưa một tấm thủy tinh tạp ra, miệng còn không ngớt dặn:
"Đây là tất cả tài sản của ta, bên trong có một vạn thủy tinh tệ. Mà huynh cũng biết đó, một thủy tinh tệ tương đương với một ngàn kim tệ..."
"Được rồi!"
Phương Hạo Nhiên không kiên nhẫn cắt ngang, ta có lấy đâu mà nói nhiều thế, chơi một lúc sẽ trả ngươi.
Không biết là do quá tin người, hay tại vẻ mặt của Phương Hạo Nhiên quá đường đường chính chính, tên mập cũng nghĩ thầm có lẽ đây là tên gia hỏa nào đó đơn thuần là muốn kiếm chút tiền thắng cược nên mới "mượn tạm"của mình. An ủi bản thân như vậy, để cho chắc chắn hơn, hắn mới vui vẻ một chút hỏi lại Hạo Nhiên:
"À, huynh định đặt cho Long sư huynh cùng Dạ sư huynh thắng để lấy chút tiền tiêu vặt từ mấy tên ngu ngốc phải không?( Tên ngu ngốc ở đây ám chỉ những kẻ trông chờ vào may mắn đặt cho kẻ lạ mặt nào đó thắng). Ta họ Kim, tên Phú, sống tại tiểu viện thuộc chữ "hoàng". Khi cá cược xong nhớ tới uống rượu cùng ta"
Phương Hạo Nhiên định đi, nghe tên mập nói vậy, bèn khó hiểu quay ra
"Ai nói ta định đặt cho hai thằng kia? Ta đặt tất cả cho Phương Hạo Nhiên. Còn ngươi ta đã nhớ rõ, sẽ trả lại gấp bốn cho ngươi, yên tâm đi!"
Tên mập thoáng cái ngốc trệ,
"Không đặt cho hai thằng kia? Đặt tất cả cho Phương Hạo Nhiên? Mà Phương Hạo Nhiên là ai? Còn nói trả gấp bốn cho ta? Tiền thắng cược được nhiều vậy sao? Mà khoan! Phương Hạo Nhiên? Không lẽ là tên thách đấu Dạ sư huynh cùng Long sư huynh lần này? Ông trời ơi ta bị cướp tiền rồi!"
Tên mập đáng thương xác định rõ vấn đề xong đã không thấy tên mượn tiền kia đâu, đành nước mắt ngắn dài than thân trách phận đi về