Truyền Thuyết Đế Quân
Chương 36 : Tình cảm của nữ nhân
Ngày đăng: 10:22 27/06/20
Phương Hạo Nhiên có một giấc mơ...
"Tỉnh chưởng quyền thiên hạ
Say nằm gối mỹ nhân"
Đây là hắn hiện giờ sao? Đứng trên tột cùng cường giả, hậu cung ba ngàn giai lệ. Bên tay trái, mẫu thân Hàn Tuyết dịu dàng ôm eo Phương Hạo Nhiên, dựa vào ngực hắn. Mà ở bên phải, Tống Ngọc Tình nàng, ngón tay ngọc đưa miếng nho vào miệng nam nhân của mình, tùy ý cho hắn ngậm lấy.
Phương Ngọc Lam, chính tại dưới chân hắn, ngước đầu nhìn lên, ánh mắt long lanh quyến rũ.
Xa xa, biết bao giai lệ khác, vì hắn mà vũ y xinh đẹp...
Thật...quá tuyệt vời!
Chợt, Hàn Tuyết bỗng ngước đầu khỏi lồng ngực của hắn, chỉ vào Tống Ngọc Tình, hỏi:
"Hạo Nhiên, ta cùng nàng, ngươi nói, là ai đẹp?"
Tống Ngọc Tình nghe vậy, cũng đưa một ánh mắt coi thường nhìn Hàn Tuyết, cho hắn một nụ hôn ngọt ngào, nũng nịu:
"Tiểu phu quân, ta đẹp đúng không?"
Vừa nói, vừa xoa nhẹ đùi hắn.
"Ách, vấn đề này..."
Phương Hạo Nhiên đau đầu.
"Này, câu hỏi như vậy rất có tính thử thách nha!"
Còn đang định dùng biện pháp lưỡng toàn thì cả hai nàng đều đồng thanh:
"Không được nói đều đẹp như nhau"
"À..."
Hắn hết cách, nhìn xuống Phương Ngọc Lam đang ở phía dưới:
"Vợ! Chị nghĩ sao?"
Phương Ngọc Lam không để ý:
"Hừ, hai bọn họ đều lớn tuổi hơn tôi, lại so sánh thế nào đều thua tôi, chồng cậu còn hỏi thế nào?"
"Ặc!"
Hắn ôm đầu
"Trả lời thế này khác gì đổ thêm dầu vào lửa."
Quả nhiên, cả hai nghe Phương Ngọc Lam nói, đều quang tay qua cổ hắn, lắc lắc:
"Nhi tử( tiểu phu quân), ngươi nhất định lúc này phải trả lời rõ ràng, rốt cuộc ai mới đẹp nhất!"
Hắn ấm ức:
"Có quan trọng như vậy sao, ta đều yêu các ngươi lớn như nhau mà!"
"Rất quan trọng!"
Đây là ba người đồng thanh:
"Vì mình đẹp, mình mới có quyền."
Rốt cuộc Phương Hạo Nhiên cũng hiểu ra chuyện gì. Thì ra các nàng đây là đang giành ngôi chính thê.
Chỉ là, ba ngươi thấy hắn mãi chưa đưa ra câu trả lời, biên độ rung lắc ngày càng lớn
"Ách, từ từ, từ từ. Ối, dừng lại, ta khó thở."
"Phu quân, ngươi nói đi, nói đi..."
"Phu quân..."
...
"Im! Tất cả có im đi không! Cẩn thận ta đánh đòn!"
Phương Hạo Nhiên cuối cùng cũng không chịu được nữa rống to lên, đồng thời mở to hai mắt.
Chỉ thấy, Hàn Tuyết đang nằm một bên, vẻ mặt mất hứng nhìn hắn:
"Kêu cái gì mà kêu! Ta còn chưa hỏi tội ngươi nữa là. Nói! Vì sao hôm qua không về, bắt mẫu thân phải đợi suốt đêm"
"Ơ, vấn đề này."
Phương Hạo Nhiên á khẩu. Vừa mới tỉnh dậy, để cho đại não hắn còn chưa hoạt động rõ ràng, đành ậm ừ câu thời gian
"Hẳn là, tối qua ở với Tình di, sáng hôm nay mới về tiểu viện, liền bế mẫu thân lên giường, lại tiện thể nằm cùng nàng luôn"
Hàn Tuyết thấy nhi tử mặt còn có vẻ mờ mịt, tức khí xách tai hắn:
"Ngốc cái gì! Giải thích rõ ràng cho ta, nếu không tựu là ngươi biết sự lợi hại của mẫu thân".
Phương Hạo Nhiên hai mắt khẽ đảo một lượt, bỗng ôm lấy nàng, đầu dụi dụi vào bộ ngực mềm mại, rồi sau đó ra vẻ ấm ức:
"Này, hôm qua ta lần đầu đến lớp, có nhiều điều chưa rõ. Phó viện trưởng mới đem ta đến phòng nàng dạy bảo. Buổi chiều có mưa lớn nên ta đành nán lại. Sau đến tối lại ngủ quên mất. Chỉ có vậy thôi, mẫu thân lại tức giận cái gì?"
"Thật?"
Hàn Tuyết hơi có chút tin tưởng hỏi lại. Nếu hắn viện lí do khác, có lẽ nàng sẽ có chút nghi ngờ. Nhưng Tống Ngọc Tình, dù sao cũng coi như cố nhân, lại là phó viện trưởng, hẳn, cũng không thể sai chứ!
"Thật!"
Phương Hạo Nhiên gật đầu chắc nịch. Lại bổ sung thêm:
"Ta cũng rất nhớ mẫu thân nhé! Sáng sớm liền chạy về ôm ngươi ngủ cùng."
Hàn Tuyết mặt hồng hồng:
"Tính, coi như tin ngươi lần này. Lần sau đừng để ta lo lắng như vậy chứ!"
Bất quá, nàng thế nào cũng không thể hình dung việc, bản thân nhi tử, cùng với Tống Ngọc Tình, lại đã có lớp quan hệ kia. Có lẽ về sau, nàng ta sẽ gọi Hàn Tuyết là nhạc mẫu chăng? Hoặc cũng có thể, là tỉ muội?
Một sự tình rất tà ác, nhưng cũng làm cho người ta không khỏi phấn khích run rẩy.
...
Tại một nơi khác trong học viện. Lúc này, Tống Ngọc Tình đang ngồi trên bàn làm việc, đầu óc lại không thể tập trung. Nghĩ đến cái kia... tiểu nam hài, cùng bản thân, lại diễn ra sự việc cẩu thả tối qua. Còn có, cảm giác nóng rực khi hắn phun ra bên trong nàng...
"Phi! Nghĩ lung tung gì vậy!"
Nàng tự trách mình, nhưng trên mặt lại không khỏi đỏ ửng, khẽ mỉm cười. Phó viện trưởng băng lãnh, lại cũng như bao nữ nhân khác, khi đã có một nam nhân trong trái tim, đều không tự chủ nhớ về hắn.
"Đó là, yêu...sao?"
Nàng miệng khẽ mắng, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào
"Tỉnh chưởng quyền thiên hạ
Say nằm gối mỹ nhân"
Đây là hắn hiện giờ sao? Đứng trên tột cùng cường giả, hậu cung ba ngàn giai lệ. Bên tay trái, mẫu thân Hàn Tuyết dịu dàng ôm eo Phương Hạo Nhiên, dựa vào ngực hắn. Mà ở bên phải, Tống Ngọc Tình nàng, ngón tay ngọc đưa miếng nho vào miệng nam nhân của mình, tùy ý cho hắn ngậm lấy.
Phương Ngọc Lam, chính tại dưới chân hắn, ngước đầu nhìn lên, ánh mắt long lanh quyến rũ.
Xa xa, biết bao giai lệ khác, vì hắn mà vũ y xinh đẹp...
Thật...quá tuyệt vời!
Chợt, Hàn Tuyết bỗng ngước đầu khỏi lồng ngực của hắn, chỉ vào Tống Ngọc Tình, hỏi:
"Hạo Nhiên, ta cùng nàng, ngươi nói, là ai đẹp?"
Tống Ngọc Tình nghe vậy, cũng đưa một ánh mắt coi thường nhìn Hàn Tuyết, cho hắn một nụ hôn ngọt ngào, nũng nịu:
"Tiểu phu quân, ta đẹp đúng không?"
Vừa nói, vừa xoa nhẹ đùi hắn.
"Ách, vấn đề này..."
Phương Hạo Nhiên đau đầu.
"Này, câu hỏi như vậy rất có tính thử thách nha!"
Còn đang định dùng biện pháp lưỡng toàn thì cả hai nàng đều đồng thanh:
"Không được nói đều đẹp như nhau"
"À..."
Hắn hết cách, nhìn xuống Phương Ngọc Lam đang ở phía dưới:
"Vợ! Chị nghĩ sao?"
Phương Ngọc Lam không để ý:
"Hừ, hai bọn họ đều lớn tuổi hơn tôi, lại so sánh thế nào đều thua tôi, chồng cậu còn hỏi thế nào?"
"Ặc!"
Hắn ôm đầu
"Trả lời thế này khác gì đổ thêm dầu vào lửa."
Quả nhiên, cả hai nghe Phương Ngọc Lam nói, đều quang tay qua cổ hắn, lắc lắc:
"Nhi tử( tiểu phu quân), ngươi nhất định lúc này phải trả lời rõ ràng, rốt cuộc ai mới đẹp nhất!"
Hắn ấm ức:
"Có quan trọng như vậy sao, ta đều yêu các ngươi lớn như nhau mà!"
"Rất quan trọng!"
Đây là ba người đồng thanh:
"Vì mình đẹp, mình mới có quyền."
Rốt cuộc Phương Hạo Nhiên cũng hiểu ra chuyện gì. Thì ra các nàng đây là đang giành ngôi chính thê.
Chỉ là, ba ngươi thấy hắn mãi chưa đưa ra câu trả lời, biên độ rung lắc ngày càng lớn
"Ách, từ từ, từ từ. Ối, dừng lại, ta khó thở."
"Phu quân, ngươi nói đi, nói đi..."
"Phu quân..."
...
"Im! Tất cả có im đi không! Cẩn thận ta đánh đòn!"
Phương Hạo Nhiên cuối cùng cũng không chịu được nữa rống to lên, đồng thời mở to hai mắt.
Chỉ thấy, Hàn Tuyết đang nằm một bên, vẻ mặt mất hứng nhìn hắn:
"Kêu cái gì mà kêu! Ta còn chưa hỏi tội ngươi nữa là. Nói! Vì sao hôm qua không về, bắt mẫu thân phải đợi suốt đêm"
"Ơ, vấn đề này."
Phương Hạo Nhiên á khẩu. Vừa mới tỉnh dậy, để cho đại não hắn còn chưa hoạt động rõ ràng, đành ậm ừ câu thời gian
"Hẳn là, tối qua ở với Tình di, sáng hôm nay mới về tiểu viện, liền bế mẫu thân lên giường, lại tiện thể nằm cùng nàng luôn"
Hàn Tuyết thấy nhi tử mặt còn có vẻ mờ mịt, tức khí xách tai hắn:
"Ngốc cái gì! Giải thích rõ ràng cho ta, nếu không tựu là ngươi biết sự lợi hại của mẫu thân".
Phương Hạo Nhiên hai mắt khẽ đảo một lượt, bỗng ôm lấy nàng, đầu dụi dụi vào bộ ngực mềm mại, rồi sau đó ra vẻ ấm ức:
"Này, hôm qua ta lần đầu đến lớp, có nhiều điều chưa rõ. Phó viện trưởng mới đem ta đến phòng nàng dạy bảo. Buổi chiều có mưa lớn nên ta đành nán lại. Sau đến tối lại ngủ quên mất. Chỉ có vậy thôi, mẫu thân lại tức giận cái gì?"
"Thật?"
Hàn Tuyết hơi có chút tin tưởng hỏi lại. Nếu hắn viện lí do khác, có lẽ nàng sẽ có chút nghi ngờ. Nhưng Tống Ngọc Tình, dù sao cũng coi như cố nhân, lại là phó viện trưởng, hẳn, cũng không thể sai chứ!
"Thật!"
Phương Hạo Nhiên gật đầu chắc nịch. Lại bổ sung thêm:
"Ta cũng rất nhớ mẫu thân nhé! Sáng sớm liền chạy về ôm ngươi ngủ cùng."
Hàn Tuyết mặt hồng hồng:
"Tính, coi như tin ngươi lần này. Lần sau đừng để ta lo lắng như vậy chứ!"
Bất quá, nàng thế nào cũng không thể hình dung việc, bản thân nhi tử, cùng với Tống Ngọc Tình, lại đã có lớp quan hệ kia. Có lẽ về sau, nàng ta sẽ gọi Hàn Tuyết là nhạc mẫu chăng? Hoặc cũng có thể, là tỉ muội?
Một sự tình rất tà ác, nhưng cũng làm cho người ta không khỏi phấn khích run rẩy.
...
Tại một nơi khác trong học viện. Lúc này, Tống Ngọc Tình đang ngồi trên bàn làm việc, đầu óc lại không thể tập trung. Nghĩ đến cái kia... tiểu nam hài, cùng bản thân, lại diễn ra sự việc cẩu thả tối qua. Còn có, cảm giác nóng rực khi hắn phun ra bên trong nàng...
"Phi! Nghĩ lung tung gì vậy!"
Nàng tự trách mình, nhưng trên mặt lại không khỏi đỏ ửng, khẽ mỉm cười. Phó viện trưởng băng lãnh, lại cũng như bao nữ nhân khác, khi đã có một nam nhân trong trái tim, đều không tự chủ nhớ về hắn.
"Đó là, yêu...sao?"
Nàng miệng khẽ mắng, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào