Truyền Thuyết Đế Quân
Chương 4 : Mẫu thân
Ngày đăng: 10:21 27/06/20
Phương Hạo Nhiên trở về sau đó cũng là lúc đã tối. Nhìn khắp trang viên chỗ hắn ở một lượt, yên lặng, tĩnh mịch.
" Ài, là như thế này"
Phương Hạo Nhiên mở cửa, nhào tới trên giường, ngay nến cũng không cần thắp. Như vậy một người một mình cô độc, hắn cũng sớm thành quen.
Nam nhân, im lặng là vàng.
Những lời này một chút cũng không sai. Có thể nam nhân, để có thể chân chính được gọi như vậy, phải trải qua khó khăn rèn luyện. Phương Hạo Nhiên một mình một người từ nhỏ, tuy là niên kỉ hắn không lớn, nhưng là tâm trí so với những kẻ đồng lứa muốn thành thục hơn rất nhiều, dù đôi chỗ hắn lại ngốc nghếch hơn kẻ khác bởi thiếu sự chỉ bảo, dạy dỗ. "Gió đêm nhẹ nhàng thổi, đơn độc ta một mình".
Không biết vì sao nhìn qua cửa sổ màn đêm này mê người, Phương Hạo Nhiên trong lòng chợt vang lên lời nhạc.
Ầm! Ánh chớp xẹt qua bầu trời, theo sau là tiếng sấm đinh tai nhức óc, khiến Phương Hạo Nhiên giật mình. Qua ánh chớp, đã thấy một đạo cao gầy tịnh lệ thân ảnh hướng gian phòng hắn đi tới.
Vừa xa lạ, lại cũng thật quen thuộc. " Mẫu thân" Phương Hạo Nhiên vừa liếc liền thấu nữ nhân này là ai. " Ta sẽ làm gì đây? Mở cửa chạy ào ra ôm mẫu thân, nói ta rất nhớ nàng sao?" "Ài, ngủ đi".Phương Hạo Nhiên cuối cùng vẫn lắc đầu một cái. Chính bản thân thực sự nghĩ không ra cùng mẫu thân còn lời gì muốn nói. Khó khăn vất vả, bao nhiêu ấm ức bấy nhiêu năm qua, hắn thấy nói ra hay để trong lòng cũng chẳng sao. Cuộc sống như vậy, hắn đã từng mong mỏi được chút quan tâm, nhưng có ai? Cũng đã quen rồi. Mẫu thân chẳng phải chỉ về lần này để cùng phụ thân làm trọng tài cho cuộc khảo thí thôi sao? Rồi chẳng phải nàng lại sẽ trở lại Hoàng gia học viện làm đạo sư gì đó hay sao?. Như vậy có gì cần thiết để nói không?
Có lẽ, mẫu tử mối quan hệ hắn đã từng thèm khát kia, tự bao giờ đã bị tầng tầng ngăn cách.
Phương Hạo Nhiên đắp chăn ép mình đi vào giấc ngủ. Chỉ là, vừa rồi mới ban đầu còn chuẩn bị ngủ một giấc say tới sáng, giờ lại đã phát hiện bản thân không tài nào ngủ được. "Từ lúc nào ta lại trở nên suy nghĩ vẩn vơ như vậy chứ!" "Kéttt" Cửa phòng không có khóa cứ như vậy mà bị người đẩy vào.
Phương Hạo Nhiên chưa ngủ, nhưng là vẫn giả bộ nhắm mắt.
Một mùi hương nhàn nhạt quen thuộc thoảng tới. Lâu lắm rồi Phương Hạo Nhiên mới lại được mê mang trong hương thơm ấy. Hắn chợt có xúc động muốn mở choàng mắt, để có thể nhìn thấy mẫu thân, một chút. Nhưng mà, hắn không làm thế. "Hài tử này, những năm qua ngươi sống tốt sao?" Hàn Tuyết ngồi một bên giường, tay ngọc nhẹ nhàng mà vuốt ve khuôn mặt nhi tử. Chính nàng một người mẫu thật không xứng đáng, bao nhiêu năm qua không ở bên chăm sóc nhi tử. Nhi tử sống thế nào, sinh hoạt ra làm sao đều không biết. Thậm chí hiện tại cả tình huống tu luyện của hắn cũng không biết. Mà trượng phu của nàng, nàng biết, hắn không yêu đứa trẻ này, cũng là lí do mà đến giờ, kể ra thì thật khó tin, nhưng nàng vẫn còn là thân hoàn bích.
Đó là một chuyện lớn gây bàn tán xôn xao trong Phương- Hàn hai gia tộc mười lăm năm trước. Khi đó Phương gia cũng là một đại gia tộc, bất quá còn chưa bằng như bây giờ. Gia chủ Phương gia bấy giờ, cùng Hàn gia nhà nàng quyết định liên hợp phát triển mà cầu nối là một cuộc hôn nhân. Nàng khi đó- đại tiểu thư Hàn gia, đã định trước sẽ cùng thiếu gia chủ Phương gia kết thân. Một hôn sự chỉ có lợi ích, đã được trưởng bối hai bên sắp xếp sẵn. Đúng một tuần trước hôn lễ, nàng bỗng hoảng hốt phát hiện bản thân mang thai. Như sét đánh ngang tai, và không thể tin được bởi nàng lúc mang thai vẫn là xử nữ. Đến cái đêm trước ngày lên kiệu hoa, sau một giấc ngủ mê mệt tỉnh lại, bên cạnh nàng bỗng xuất hiện một đứa bé đáng yêu, kháu khỉnh và bụ bẫm. Và vùng eo vốn nở ra vì mang thai lúc trước đã trở nên thon thả như ngày nào. Lúc về làm dâu Phương gia, dắt theo đứa bé này, nàng nói đó là nhi tử của nàng. Nét mặt những người trong Phương gia lúc đó, tức giận có,khinh bỉ có, có người nói bóng nói gió nàng thế này thế kia.
Nàng không giải thích. Người trong Phương gia ai cũng nghĩ nàng không còn là xử nữ, Phương Thiên Vũ hắn coi việc lấy nàng là một sự sỉ nhục và không động vào nàng. "Thì đã sao?" Xuất thân của nàng đủ lớn để những kẻ kia không dám làm gì nàng. Và vì vấn đề mặt mũi, cuối cùng, đứa bé này cũng mang họ Phương. Nàng đặt nó tên là Hạo Nhiên.
Nhi tử tuy mang họ Phương nhưng dòng máu lại không phải của nhà họ Phương. Nàng luôn dấu hắn điều đó, cũng biết hắn luôn không được người Phương gia chào đón. Bởi vậy, đứa bé này, nàng luôn dùng tình thương gấp bội, gấp vạn lần để che chở bảo vệ.
7 năm trước,Hàn gia có nguy cơ suy sụp, nếu như thế, hậu thuẫn của nàng sẽ mất và cuộc sống của mẫu tử nàng ở Phương gia cũng chẳng còn tốt đẹp. Dù bỏ mặc nhi tử còn nhỏ tuổi khiến lòng nàng đau như cắt, nhưng vì cuộc sống của hắn, cũng là để bảo vệ Hàn gia, nàng đã vào Hoàng gia học viện- một cỗ thế lực lớn, làm đạo sư, để giúp đỡ Hàn gia qua cơn khó khăn, gián tiếp giúp nhi tử tiếp tục có cuộc sống tại Phương gia, tuy là khó khăn, nhưng nàng dám chắc không một kẻ nào dám ngay mặt nói lời không phải với hắn.
Bảy năm ròng rã, mối nguy cơ của Hàn gia qua lâu lắm rồi. Giờ đây nhà nàng so với Phương gia, đúng là "kẻ tám lạng người nửa cân".
Lúc này nàng về Phương gia, làm trọng tài cuộc khảo thí chỉ là thuận tiện; cốt yếu là nàng sẽ dùng quyền lợi của bản thân tại Hoàng gia học viện, mang theo nhi tử về để dạy dỗ, bù đắp cho hắn sự uất ức bảy năm qua.
Liếc mắt nhìn nhi tử, nàng khẽ nở nụ cười:" Ngủ ngon mộng đẹp".
Hàn Tuyết đứng lên, chợt khom lưng, trên trán hắn nhẹ nhàng hôn, như thuở trước vẫn thường làm.
Đáng thương Phương Hạo Nhiên, vốn là giả bộ nhắm mắt, lại bất tri bất giác đã thiếp đi lúc nào không hay.
Nam nhân, im lặng là vàng.
Những lời này một chút cũng không sai. Có thể nam nhân, để có thể chân chính được gọi như vậy, phải trải qua khó khăn rèn luyện. Phương Hạo Nhiên một mình một người từ nhỏ, tuy là niên kỉ hắn không lớn, nhưng là tâm trí so với những kẻ đồng lứa muốn thành thục hơn rất nhiều, dù đôi chỗ hắn lại ngốc nghếch hơn kẻ khác bởi thiếu sự chỉ bảo, dạy dỗ. "Gió đêm nhẹ nhàng thổi, đơn độc ta một mình".
Không biết vì sao nhìn qua cửa sổ màn đêm này mê người, Phương Hạo Nhiên trong lòng chợt vang lên lời nhạc.
Ầm! Ánh chớp xẹt qua bầu trời, theo sau là tiếng sấm đinh tai nhức óc, khiến Phương Hạo Nhiên giật mình. Qua ánh chớp, đã thấy một đạo cao gầy tịnh lệ thân ảnh hướng gian phòng hắn đi tới.
Vừa xa lạ, lại cũng thật quen thuộc. " Mẫu thân" Phương Hạo Nhiên vừa liếc liền thấu nữ nhân này là ai. " Ta sẽ làm gì đây? Mở cửa chạy ào ra ôm mẫu thân, nói ta rất nhớ nàng sao?" "Ài, ngủ đi".Phương Hạo Nhiên cuối cùng vẫn lắc đầu một cái. Chính bản thân thực sự nghĩ không ra cùng mẫu thân còn lời gì muốn nói. Khó khăn vất vả, bao nhiêu ấm ức bấy nhiêu năm qua, hắn thấy nói ra hay để trong lòng cũng chẳng sao. Cuộc sống như vậy, hắn đã từng mong mỏi được chút quan tâm, nhưng có ai? Cũng đã quen rồi. Mẫu thân chẳng phải chỉ về lần này để cùng phụ thân làm trọng tài cho cuộc khảo thí thôi sao? Rồi chẳng phải nàng lại sẽ trở lại Hoàng gia học viện làm đạo sư gì đó hay sao?. Như vậy có gì cần thiết để nói không?
Có lẽ, mẫu tử mối quan hệ hắn đã từng thèm khát kia, tự bao giờ đã bị tầng tầng ngăn cách.
Phương Hạo Nhiên đắp chăn ép mình đi vào giấc ngủ. Chỉ là, vừa rồi mới ban đầu còn chuẩn bị ngủ một giấc say tới sáng, giờ lại đã phát hiện bản thân không tài nào ngủ được. "Từ lúc nào ta lại trở nên suy nghĩ vẩn vơ như vậy chứ!" "Kéttt" Cửa phòng không có khóa cứ như vậy mà bị người đẩy vào.
Phương Hạo Nhiên chưa ngủ, nhưng là vẫn giả bộ nhắm mắt.
Một mùi hương nhàn nhạt quen thuộc thoảng tới. Lâu lắm rồi Phương Hạo Nhiên mới lại được mê mang trong hương thơm ấy. Hắn chợt có xúc động muốn mở choàng mắt, để có thể nhìn thấy mẫu thân, một chút. Nhưng mà, hắn không làm thế. "Hài tử này, những năm qua ngươi sống tốt sao?" Hàn Tuyết ngồi một bên giường, tay ngọc nhẹ nhàng mà vuốt ve khuôn mặt nhi tử. Chính nàng một người mẫu thật không xứng đáng, bao nhiêu năm qua không ở bên chăm sóc nhi tử. Nhi tử sống thế nào, sinh hoạt ra làm sao đều không biết. Thậm chí hiện tại cả tình huống tu luyện của hắn cũng không biết. Mà trượng phu của nàng, nàng biết, hắn không yêu đứa trẻ này, cũng là lí do mà đến giờ, kể ra thì thật khó tin, nhưng nàng vẫn còn là thân hoàn bích.
Đó là một chuyện lớn gây bàn tán xôn xao trong Phương- Hàn hai gia tộc mười lăm năm trước. Khi đó Phương gia cũng là một đại gia tộc, bất quá còn chưa bằng như bây giờ. Gia chủ Phương gia bấy giờ, cùng Hàn gia nhà nàng quyết định liên hợp phát triển mà cầu nối là một cuộc hôn nhân. Nàng khi đó- đại tiểu thư Hàn gia, đã định trước sẽ cùng thiếu gia chủ Phương gia kết thân. Một hôn sự chỉ có lợi ích, đã được trưởng bối hai bên sắp xếp sẵn. Đúng một tuần trước hôn lễ, nàng bỗng hoảng hốt phát hiện bản thân mang thai. Như sét đánh ngang tai, và không thể tin được bởi nàng lúc mang thai vẫn là xử nữ. Đến cái đêm trước ngày lên kiệu hoa, sau một giấc ngủ mê mệt tỉnh lại, bên cạnh nàng bỗng xuất hiện một đứa bé đáng yêu, kháu khỉnh và bụ bẫm. Và vùng eo vốn nở ra vì mang thai lúc trước đã trở nên thon thả như ngày nào. Lúc về làm dâu Phương gia, dắt theo đứa bé này, nàng nói đó là nhi tử của nàng. Nét mặt những người trong Phương gia lúc đó, tức giận có,khinh bỉ có, có người nói bóng nói gió nàng thế này thế kia.
Nàng không giải thích. Người trong Phương gia ai cũng nghĩ nàng không còn là xử nữ, Phương Thiên Vũ hắn coi việc lấy nàng là một sự sỉ nhục và không động vào nàng. "Thì đã sao?" Xuất thân của nàng đủ lớn để những kẻ kia không dám làm gì nàng. Và vì vấn đề mặt mũi, cuối cùng, đứa bé này cũng mang họ Phương. Nàng đặt nó tên là Hạo Nhiên.
Nhi tử tuy mang họ Phương nhưng dòng máu lại không phải của nhà họ Phương. Nàng luôn dấu hắn điều đó, cũng biết hắn luôn không được người Phương gia chào đón. Bởi vậy, đứa bé này, nàng luôn dùng tình thương gấp bội, gấp vạn lần để che chở bảo vệ.
7 năm trước,Hàn gia có nguy cơ suy sụp, nếu như thế, hậu thuẫn của nàng sẽ mất và cuộc sống của mẫu tử nàng ở Phương gia cũng chẳng còn tốt đẹp. Dù bỏ mặc nhi tử còn nhỏ tuổi khiến lòng nàng đau như cắt, nhưng vì cuộc sống của hắn, cũng là để bảo vệ Hàn gia, nàng đã vào Hoàng gia học viện- một cỗ thế lực lớn, làm đạo sư, để giúp đỡ Hàn gia qua cơn khó khăn, gián tiếp giúp nhi tử tiếp tục có cuộc sống tại Phương gia, tuy là khó khăn, nhưng nàng dám chắc không một kẻ nào dám ngay mặt nói lời không phải với hắn.
Bảy năm ròng rã, mối nguy cơ của Hàn gia qua lâu lắm rồi. Giờ đây nhà nàng so với Phương gia, đúng là "kẻ tám lạng người nửa cân".
Lúc này nàng về Phương gia, làm trọng tài cuộc khảo thí chỉ là thuận tiện; cốt yếu là nàng sẽ dùng quyền lợi của bản thân tại Hoàng gia học viện, mang theo nhi tử về để dạy dỗ, bù đắp cho hắn sự uất ức bảy năm qua.
Liếc mắt nhìn nhi tử, nàng khẽ nở nụ cười:" Ngủ ngon mộng đẹp".
Hàn Tuyết đứng lên, chợt khom lưng, trên trán hắn nhẹ nhàng hôn, như thuở trước vẫn thường làm.
Đáng thương Phương Hạo Nhiên, vốn là giả bộ nhắm mắt, lại bất tri bất giác đã thiếp đi lúc nào không hay.