Truyền Thuyết Đế Quân
Chương 41 : Năng lực chiến đấu.
Ngày đăng: 10:22 27/06/20
Viện trưởng nhìn Phương Hạo Nhiên, gật đầu:
"Tự nhiên! Lời ta nói là nhất ngôn cửu đỉnh. Có điều, việc đó để sau. Bây giờ, dùng toàn lực ngươi, tấn công ta."
Phương Hạo Nhiên chăm chú nhìn viện trưởng, hiện tại hắn thấy ông lão này cũng không quá đáng ghét. Nếu hắn dùng hết sức đánh lão ta, có vẻ như hơi thiếu tôn trọng thì phải, bèn hỏi lại:
"Ông chắc chứ?"
"Nhanh nhanh lên đi tiểu tử! Ngươi hỏi nhiều quá! Ta cũng không quá rãnh rỗi."
Viện trưởng cũng có phần mất kiên nhẫn.
"Được rồi!"
Phương Hạo Nhiên gật đầu. Chính người ta bảo hắn làm, vậy cũng không thể trách hắn nha!
Thoáng trầm xuống, tụ lực nơi hai bàn chân, rồi bật mạnh về phía trước. Khoảng cách năm mét giữa hắn và viện trưởng, tựa như con số vô nghĩa. Phương Hạo Nhiên giống như từ xa bất thình lình xuất hiện ngay trước mặt viện trưởng, đồng thời một quyền theo đà đánh mạnh về phía ngực lão.
Có tiếng trầm đục của không khí vang lên, theo sau đó là một tiếng "binh" lớn.
"Nguy hiểm!"
Viện trưởng thầm than. Lão ta cũng không ngờ tốc độ cùng sức mạnh của tiểu tử này ghê gớm như vậy. Vừa rồi một quyền, thoáng cái xuất hiện, lão cảm thấy bên trong lực đạo không thể coi thường, nếu như là trúng ắt sẽ trọng thương. Lúc này, dù đã đỡ được, nhưng hai tay liền cảm thấy tê rần.
Phương Hạo Nhiên một quyền bị chặn lấy, lại cũng không cản trở việc hắn nương theo đà cú đánh vừa nãy, lướt qua người viện trưởng. Lấy chân trái làm trụ, chân phải lên gối. Thế như lôi đình vạn quân thúc mạnh vùng tiểu phúc lão.
Mới chỉ là lực lượng của quyền pháp, đã khiến viện trưởng cánh tay tê rần. Lần này, một cú lên gối, há dám đón đỡ, vội lách người ngay lập tức né đi.
Bất quá, vừa rồi hai đòn của Phương Hạo Nhiên, cơ hồ là sát nhau mà đến. Lão dù tu vi vi cao hơn hắn một giai, lại có chủ ý né đi, vẫn là bị kình phong cú lên gối kia quét ngang qua vùng eo. Vùng vải chỗ đó bị đánh nát một vệt dài, để lại một đường máu đỏ nổi trên da.
Nhận thấy viện trưởng tách ra, hắn cũng không chần chừ, liền ngay lập tức áp sát lại. Phương Hạo Nhiên hiểu rất rõ một điều, hắn nói thế nào, tu vi cũng chỉ mới luyện thể hậu kì. Sở dĩ có thể đánh đến mức này, bất quá là dựa vào thể lực. Thể lực thuần túy, quyền cước mà chiến đấu. Nếu để viện trưởng tách ra, cho lão có thể thi triển kiếm khí các loại, lúc đó hắn ắt liền bại không nghi ngờ.
Quả thực, viện trưởng đang có ý này. Chính lão cũng cảm thấy quá dọa người. Tên này rốt cuộc là nhân loại hay thần thú vậy, sức mạnh dĩ nhiên thật kinh khủng. Dù lão cũng biết lực lượng một quyền của hắn sánh ngang với Vương cấp trung kì. Nhưng mà, viện trưởng cười khổ. Chân chính chiến đấu, mới thấy tên nhóc này khủng khiếp bao nhiêu.
"Hẳn là, hắn luôn rèn luyện chăm chỉ hằng ngày sao?"
Lão tự nhủ.
Phương Hạo Nhiên chăm chỉ? Ừ, ừ hắn đúng là rất chăm chỉ.
"Nhưng chúng ta đang nói về hắn trước đây sao?"
Sự thực là từ sau cái hôm đánh bại hai tên Dạ Vũ cùng Long Thiên Diệu kia, Phương Hạo Nhiên không hề rèn luyện thể lực một tí nào.
À, chính xác mà nói ra, thì cũng có. Nếu như hắn cùng Tống Ngọc Tình, cái kia... trên giường. Cũng là một loại phương pháp rèn luyện sức bền, đúng không?
Không chỉ viện trưởng, dù là bất cứ ai, khi biết được hắn làm biếng không thèm chú tâm vào võ đạo như vậy, còn vui đùa với phó viện trưởng xinh đẹp kia, thế nhưng tu vi không lui còn tiến thêm, ắt sẽ không kìm nổi mà chửi hai chữ:" Khốn nạn"
Đúng là không công bằng cho lắm. Nhưng mà, chửi thì cứ chửi. Chửi thế chứ chửi nữa, thì mọi việc vẫn diễn ra như cũ thôi. Đếch có gì khác biệt.
Lại về phần làm biếng của Phương Hạo Nhiên mà nói, cũng không hoàn toàn trách hắn được. Thiếu niên tuổi trẻ, tu vi khủng bố. Cái gọi là Tứ Đại Thiên Vương của Hoàng Gia học viện, liền tu vi xếp hàng thứ ba, thứ tư trong toàn thể học viên, cũng bất quá không chịu nổi một đòn của hắn.
"Như thế, còn yêu cầu ngươi như cũ giữ thái độ khiêm tốn học hỏi? Không ngạo mạn đã là may mắn rồi. Khiêm tốn quá, người ta liền cũng có câu: Một phần khiêm tốn bằng bốn phần tự kiêu a!"
Viện trưởng nói thế nào tu vi cũng cao hơn Phương Hạo Nhiên một giai, lại kinh nghiệm trong chiến đấu dày dặn. Dù Phương Hạo Nhiên thấy lão tách ra, liền vội muốn áp sát lấy, nhưng vẫn không kịp.
Một kiếm khí bắn ra, Phương Hạo Nhiên đang trên đà lao đến cực nhanh, không kịp ngừng, chỉ có thể vội lách người tránh nơi yếu hại. Kiếm khí xoạt qua vai, nhiễm đỏ miếng áo.
"Tinh thần kiếm!"
Viện trưởng hô lên, ngay lập tức, Phương Hạo Nhiên liền cảm nhận được những nhát kiếm vô hình đang lao nhanh về phía bản thân theo mỗi động tác vung tay của lão.
Tinh thần kiếm, tên như cách gọi, chính là một chiêu thức do viện trưởng sáng tạo ra, cũng chỉ những người có tinh thần lực cường đại mới học được. Sử dụng tinh thần lực của bản thân, ngưng tụ lưỡi kiếm, chém vào tinh thần đối thủ. Không tổn thương da thịt, lại nguy hiểm cực độ, có thể phá hủy đi ý thức đối phương, trở thành một sinh vật vô thức. Tất nhiên, hiện tại bất quá chỉ là viện trưởng kiểm tra năng lực chiến đấu của Phương Hạo Nhiên một chút. Sẽ không nguy hiểm như vậy, tuy nhiên, việc hắn ăn thiệt thòi là khó tránh khỏi.
Tinh thần kiếm, vô hình vô ảnh. Dù cảm thấy nguy hiểm đang đến gần, nhưng mà, Phương Hạo Nhiên cũng bó tay rồi. Đúng là hết cách, có thấy gì đâu mà...
Đành từ từ cảm nhận những luồng sóng năng lượng tinh thần đánh vào trong đầu mình.
Viện trưởng sau đó liền thấy Phương Hạo Nhiên đứng như trời trồng ở đó, hai mắt mở lớn, ngay lập tức hoảng hốt.
"Chít mịa! Lão sẽ không quá tay thi triển tinh thần kiếm đánh nát ý thức tiểu tử này rồi chứ!
Ôi trời ơi nguy mất, tiểu tử này mà thành ngu ngốc thì học viện sẽ mất đi một nhân tài. Mà còn hơn thế nữa, liệu Phương gia cũng Hàn gia sẽ để yên. Còn cả nha đầu họ Tống kia nữa, thân phận của nàng cũng không bình thường."
Càng nghĩ càng sợ, vội lật đật chạy lại gần.
Phương Hạo Nhiên chính xác đang ngây ngốc. Bất quá, là vì ngạc nhiên đến độ ngây ngốc.
"Phì! Tinh thần kiếm cái gì cơ! Hắn tưởng thế nào. Khoảnh khắc những luồng sóng tinh thần kia đi vào đầu hắn, có quái gì đâu? Chỉ thấy hơi khác một tí, rồi lại bình thường."
Đang định đánh tiếp, đã thấy viện trưởng đang gấp gáp chạy lại phía mình, ánh mắt lo lắng nhìn hắn:
"Tiểu tử, thằng nhóc, ngươi trở nên ngu ngốc rồi sao?"
Lão vò đầu bứt râu
"Tại ta, cũng tại ta! Ài, đã làm thì cũng nên nhận tội thôi!"
Viện trưởng nói ra câu này, liền như già hơn chục tuổi.
"Phi! Lão mới ngu ngốc. Cả nhà lão đều ngu ngốc. Còn ta là thông minh nhất nhé!"
Phương Hạo Nhiên bức bối mắng lại.
Lão này! Tinh thần kiếm, tên thì có vẻ oai lắm, làm hắn sợ bóng sợ gió này nọ, thực chất có đếch gì đâu. Đã vậy còn dám nói hắn ngu ngốc nữa. Ngu ngốc thì làm sao có vợ đẹp, làm sao ôm được Tình a di ?
Nguyên bản viện trưởng đang tâm như tro tàn, thời điểm này lại trợn tròn mắt. Biểu tình này, so với Phương Hạo Nhiên ban nãy, cũng chẳng khác là bao
"Tiểu tử ngươi... không sao?"
"Nói nhảm, cái thứ vớ vẩn của ông có quái gì đâu mà sao với chả sao!"
Viện trưởng bất thình lình phóng một tinh thần kiếm vào Phương Hạo Nhiên tiếp, thấy hắn vẫn bình thường.
"Không thể nào!"
Viện trưởng lẩm bẩm. Tinh thần kiếm của hắn đã tu luyện mấy chục năm, uy lực thế nào còn không rõ sao? Nhưng mà, vì sao với tiểu tử này lại...không chút hiệu quả. Suy đi tính lại một hồi, đành bất đắc dĩ đưa ra kết luận. Hẳn là, thiên phú sao?
Thực ra viện trưởng đoán cũng coi như là đúng. Phương Hạo Nhiên là ai? Hắn vốn là một đoàn Hạo Nhiên chính khí sản sinh linh thức. Mà khí hạo nhiên này?
Chính là một thứ khí to lớn mà cứng rắn, chí đại chí cương. Nói rõ hơn, khí hạo nhiên là chỉ cho một thứ tinh thần phẩm cách cao quí nhất không gì có thể so sánh được, nó có đặc điển là khích lệ phấn phát nâng cao ý chí con người. Phẩm cách ấy khi biểu hiện ra bên ngoài là cực kỳ nhân hậu, cực kỳ cương trực đầy khí tiết : “Phú qúy bất năng dâm, bần tiện bất năng di, uy vũ bất năng khuất”. Nghĩa là :Giàu có mà không trụy lạc không dâm đãng tham lam, nghèo hèn mà ý chí không thay đổi, đứng trước uy vũ ( kẻ mạnh ) mà tinh thần nghị lực vẫn vững chãi không hề bị uy hiếp khuất phục).
Như vậy, xa xa chỉ là mấy đường tinh thần kiếm, dù là của những người có tinh thần lực cường đại hơn nữa, lại có gì ghê gớm?
Phương Hạo Nhiên cũng không biết mấy điều này, vẫn hỏi viện trưởng:
"Chúng ta đánh tiếp chứ?"
Viện trưởng ánh mắt có chút phức tạp nhìn hắn. Vốn là chỉ muốn thoáng cái khảo nghiệm hắn xem có đủ thực lực đi vào bí cảnh không, lại phát hiện kinh hỉ ngoài ý muốn. Loại thực lực như tiểu tử này, không những trong học viện, dù là bên ngoài, chỉ cần không quá mức càn quấy, liền là có thể thoải mái mà sống rồi. Bèn lắc đầu,
"Không cần, như vậy là đủ. Ngươi về chuẩn bị, ngày mai sẽ đi vào bí cảnh. Cụ thể ra sao, nha đầu họ Tống kia sẽ chỉ bảo cho ngươi. Nàng cũng đã từng vào đó khi còn là học viên trong này mười mấy năm trước. Ta tin nàng ta sẽ chỉ bảo rất tận tình tỉ mỉ, có lẽ còn cả kinh nghiệm bản thân nữa cơ! Và có lẽ, chỉ ngươi mới có đãi ngộ như vậy thôi! "
Viện trưởng nói mang theo ý cười đầy thâm ý rồi triệt tiêu kết giới, cùng hắn ra ngoài.
"Tự nhiên! Lời ta nói là nhất ngôn cửu đỉnh. Có điều, việc đó để sau. Bây giờ, dùng toàn lực ngươi, tấn công ta."
Phương Hạo Nhiên chăm chú nhìn viện trưởng, hiện tại hắn thấy ông lão này cũng không quá đáng ghét. Nếu hắn dùng hết sức đánh lão ta, có vẻ như hơi thiếu tôn trọng thì phải, bèn hỏi lại:
"Ông chắc chứ?"
"Nhanh nhanh lên đi tiểu tử! Ngươi hỏi nhiều quá! Ta cũng không quá rãnh rỗi."
Viện trưởng cũng có phần mất kiên nhẫn.
"Được rồi!"
Phương Hạo Nhiên gật đầu. Chính người ta bảo hắn làm, vậy cũng không thể trách hắn nha!
Thoáng trầm xuống, tụ lực nơi hai bàn chân, rồi bật mạnh về phía trước. Khoảng cách năm mét giữa hắn và viện trưởng, tựa như con số vô nghĩa. Phương Hạo Nhiên giống như từ xa bất thình lình xuất hiện ngay trước mặt viện trưởng, đồng thời một quyền theo đà đánh mạnh về phía ngực lão.
Có tiếng trầm đục của không khí vang lên, theo sau đó là một tiếng "binh" lớn.
"Nguy hiểm!"
Viện trưởng thầm than. Lão ta cũng không ngờ tốc độ cùng sức mạnh của tiểu tử này ghê gớm như vậy. Vừa rồi một quyền, thoáng cái xuất hiện, lão cảm thấy bên trong lực đạo không thể coi thường, nếu như là trúng ắt sẽ trọng thương. Lúc này, dù đã đỡ được, nhưng hai tay liền cảm thấy tê rần.
Phương Hạo Nhiên một quyền bị chặn lấy, lại cũng không cản trở việc hắn nương theo đà cú đánh vừa nãy, lướt qua người viện trưởng. Lấy chân trái làm trụ, chân phải lên gối. Thế như lôi đình vạn quân thúc mạnh vùng tiểu phúc lão.
Mới chỉ là lực lượng của quyền pháp, đã khiến viện trưởng cánh tay tê rần. Lần này, một cú lên gối, há dám đón đỡ, vội lách người ngay lập tức né đi.
Bất quá, vừa rồi hai đòn của Phương Hạo Nhiên, cơ hồ là sát nhau mà đến. Lão dù tu vi vi cao hơn hắn một giai, lại có chủ ý né đi, vẫn là bị kình phong cú lên gối kia quét ngang qua vùng eo. Vùng vải chỗ đó bị đánh nát một vệt dài, để lại một đường máu đỏ nổi trên da.
Nhận thấy viện trưởng tách ra, hắn cũng không chần chừ, liền ngay lập tức áp sát lại. Phương Hạo Nhiên hiểu rất rõ một điều, hắn nói thế nào, tu vi cũng chỉ mới luyện thể hậu kì. Sở dĩ có thể đánh đến mức này, bất quá là dựa vào thể lực. Thể lực thuần túy, quyền cước mà chiến đấu. Nếu để viện trưởng tách ra, cho lão có thể thi triển kiếm khí các loại, lúc đó hắn ắt liền bại không nghi ngờ.
Quả thực, viện trưởng đang có ý này. Chính lão cũng cảm thấy quá dọa người. Tên này rốt cuộc là nhân loại hay thần thú vậy, sức mạnh dĩ nhiên thật kinh khủng. Dù lão cũng biết lực lượng một quyền của hắn sánh ngang với Vương cấp trung kì. Nhưng mà, viện trưởng cười khổ. Chân chính chiến đấu, mới thấy tên nhóc này khủng khiếp bao nhiêu.
"Hẳn là, hắn luôn rèn luyện chăm chỉ hằng ngày sao?"
Lão tự nhủ.
Phương Hạo Nhiên chăm chỉ? Ừ, ừ hắn đúng là rất chăm chỉ.
"Nhưng chúng ta đang nói về hắn trước đây sao?"
Sự thực là từ sau cái hôm đánh bại hai tên Dạ Vũ cùng Long Thiên Diệu kia, Phương Hạo Nhiên không hề rèn luyện thể lực một tí nào.
À, chính xác mà nói ra, thì cũng có. Nếu như hắn cùng Tống Ngọc Tình, cái kia... trên giường. Cũng là một loại phương pháp rèn luyện sức bền, đúng không?
Không chỉ viện trưởng, dù là bất cứ ai, khi biết được hắn làm biếng không thèm chú tâm vào võ đạo như vậy, còn vui đùa với phó viện trưởng xinh đẹp kia, thế nhưng tu vi không lui còn tiến thêm, ắt sẽ không kìm nổi mà chửi hai chữ:" Khốn nạn"
Đúng là không công bằng cho lắm. Nhưng mà, chửi thì cứ chửi. Chửi thế chứ chửi nữa, thì mọi việc vẫn diễn ra như cũ thôi. Đếch có gì khác biệt.
Lại về phần làm biếng của Phương Hạo Nhiên mà nói, cũng không hoàn toàn trách hắn được. Thiếu niên tuổi trẻ, tu vi khủng bố. Cái gọi là Tứ Đại Thiên Vương của Hoàng Gia học viện, liền tu vi xếp hàng thứ ba, thứ tư trong toàn thể học viên, cũng bất quá không chịu nổi một đòn của hắn.
"Như thế, còn yêu cầu ngươi như cũ giữ thái độ khiêm tốn học hỏi? Không ngạo mạn đã là may mắn rồi. Khiêm tốn quá, người ta liền cũng có câu: Một phần khiêm tốn bằng bốn phần tự kiêu a!"
Viện trưởng nói thế nào tu vi cũng cao hơn Phương Hạo Nhiên một giai, lại kinh nghiệm trong chiến đấu dày dặn. Dù Phương Hạo Nhiên thấy lão tách ra, liền vội muốn áp sát lấy, nhưng vẫn không kịp.
Một kiếm khí bắn ra, Phương Hạo Nhiên đang trên đà lao đến cực nhanh, không kịp ngừng, chỉ có thể vội lách người tránh nơi yếu hại. Kiếm khí xoạt qua vai, nhiễm đỏ miếng áo.
"Tinh thần kiếm!"
Viện trưởng hô lên, ngay lập tức, Phương Hạo Nhiên liền cảm nhận được những nhát kiếm vô hình đang lao nhanh về phía bản thân theo mỗi động tác vung tay của lão.
Tinh thần kiếm, tên như cách gọi, chính là một chiêu thức do viện trưởng sáng tạo ra, cũng chỉ những người có tinh thần lực cường đại mới học được. Sử dụng tinh thần lực của bản thân, ngưng tụ lưỡi kiếm, chém vào tinh thần đối thủ. Không tổn thương da thịt, lại nguy hiểm cực độ, có thể phá hủy đi ý thức đối phương, trở thành một sinh vật vô thức. Tất nhiên, hiện tại bất quá chỉ là viện trưởng kiểm tra năng lực chiến đấu của Phương Hạo Nhiên một chút. Sẽ không nguy hiểm như vậy, tuy nhiên, việc hắn ăn thiệt thòi là khó tránh khỏi.
Tinh thần kiếm, vô hình vô ảnh. Dù cảm thấy nguy hiểm đang đến gần, nhưng mà, Phương Hạo Nhiên cũng bó tay rồi. Đúng là hết cách, có thấy gì đâu mà...
Đành từ từ cảm nhận những luồng sóng năng lượng tinh thần đánh vào trong đầu mình.
Viện trưởng sau đó liền thấy Phương Hạo Nhiên đứng như trời trồng ở đó, hai mắt mở lớn, ngay lập tức hoảng hốt.
"Chít mịa! Lão sẽ không quá tay thi triển tinh thần kiếm đánh nát ý thức tiểu tử này rồi chứ!
Ôi trời ơi nguy mất, tiểu tử này mà thành ngu ngốc thì học viện sẽ mất đi một nhân tài. Mà còn hơn thế nữa, liệu Phương gia cũng Hàn gia sẽ để yên. Còn cả nha đầu họ Tống kia nữa, thân phận của nàng cũng không bình thường."
Càng nghĩ càng sợ, vội lật đật chạy lại gần.
Phương Hạo Nhiên chính xác đang ngây ngốc. Bất quá, là vì ngạc nhiên đến độ ngây ngốc.
"Phì! Tinh thần kiếm cái gì cơ! Hắn tưởng thế nào. Khoảnh khắc những luồng sóng tinh thần kia đi vào đầu hắn, có quái gì đâu? Chỉ thấy hơi khác một tí, rồi lại bình thường."
Đang định đánh tiếp, đã thấy viện trưởng đang gấp gáp chạy lại phía mình, ánh mắt lo lắng nhìn hắn:
"Tiểu tử, thằng nhóc, ngươi trở nên ngu ngốc rồi sao?"
Lão vò đầu bứt râu
"Tại ta, cũng tại ta! Ài, đã làm thì cũng nên nhận tội thôi!"
Viện trưởng nói ra câu này, liền như già hơn chục tuổi.
"Phi! Lão mới ngu ngốc. Cả nhà lão đều ngu ngốc. Còn ta là thông minh nhất nhé!"
Phương Hạo Nhiên bức bối mắng lại.
Lão này! Tinh thần kiếm, tên thì có vẻ oai lắm, làm hắn sợ bóng sợ gió này nọ, thực chất có đếch gì đâu. Đã vậy còn dám nói hắn ngu ngốc nữa. Ngu ngốc thì làm sao có vợ đẹp, làm sao ôm được Tình a di ?
Nguyên bản viện trưởng đang tâm như tro tàn, thời điểm này lại trợn tròn mắt. Biểu tình này, so với Phương Hạo Nhiên ban nãy, cũng chẳng khác là bao
"Tiểu tử ngươi... không sao?"
"Nói nhảm, cái thứ vớ vẩn của ông có quái gì đâu mà sao với chả sao!"
Viện trưởng bất thình lình phóng một tinh thần kiếm vào Phương Hạo Nhiên tiếp, thấy hắn vẫn bình thường.
"Không thể nào!"
Viện trưởng lẩm bẩm. Tinh thần kiếm của hắn đã tu luyện mấy chục năm, uy lực thế nào còn không rõ sao? Nhưng mà, vì sao với tiểu tử này lại...không chút hiệu quả. Suy đi tính lại một hồi, đành bất đắc dĩ đưa ra kết luận. Hẳn là, thiên phú sao?
Thực ra viện trưởng đoán cũng coi như là đúng. Phương Hạo Nhiên là ai? Hắn vốn là một đoàn Hạo Nhiên chính khí sản sinh linh thức. Mà khí hạo nhiên này?
Chính là một thứ khí to lớn mà cứng rắn, chí đại chí cương. Nói rõ hơn, khí hạo nhiên là chỉ cho một thứ tinh thần phẩm cách cao quí nhất không gì có thể so sánh được, nó có đặc điển là khích lệ phấn phát nâng cao ý chí con người. Phẩm cách ấy khi biểu hiện ra bên ngoài là cực kỳ nhân hậu, cực kỳ cương trực đầy khí tiết : “Phú qúy bất năng dâm, bần tiện bất năng di, uy vũ bất năng khuất”. Nghĩa là :Giàu có mà không trụy lạc không dâm đãng tham lam, nghèo hèn mà ý chí không thay đổi, đứng trước uy vũ ( kẻ mạnh ) mà tinh thần nghị lực vẫn vững chãi không hề bị uy hiếp khuất phục).
Như vậy, xa xa chỉ là mấy đường tinh thần kiếm, dù là của những người có tinh thần lực cường đại hơn nữa, lại có gì ghê gớm?
Phương Hạo Nhiên cũng không biết mấy điều này, vẫn hỏi viện trưởng:
"Chúng ta đánh tiếp chứ?"
Viện trưởng ánh mắt có chút phức tạp nhìn hắn. Vốn là chỉ muốn thoáng cái khảo nghiệm hắn xem có đủ thực lực đi vào bí cảnh không, lại phát hiện kinh hỉ ngoài ý muốn. Loại thực lực như tiểu tử này, không những trong học viện, dù là bên ngoài, chỉ cần không quá mức càn quấy, liền là có thể thoải mái mà sống rồi. Bèn lắc đầu,
"Không cần, như vậy là đủ. Ngươi về chuẩn bị, ngày mai sẽ đi vào bí cảnh. Cụ thể ra sao, nha đầu họ Tống kia sẽ chỉ bảo cho ngươi. Nàng cũng đã từng vào đó khi còn là học viên trong này mười mấy năm trước. Ta tin nàng ta sẽ chỉ bảo rất tận tình tỉ mỉ, có lẽ còn cả kinh nghiệm bản thân nữa cơ! Và có lẽ, chỉ ngươi mới có đãi ngộ như vậy thôi! "
Viện trưởng nói mang theo ý cười đầy thâm ý rồi triệt tiêu kết giới, cùng hắn ra ngoài.