Truyền Thuyết Đế Quân
Chương 66 : Cảm giác bất an
Ngày đăng: 23:49 19/02/21
Phương Hạo Nhiên quyết định làm một đệ tử tốt. Thế nào là đệ tử tốt? n, định nghĩa dường như có chút quá rộng, chỉ là, một vài điểm, tỉ như siêng năng học tập, hẳn cũng là. Cho nên, mặc dù hôm nay được nghỉ, hắn vẫn cảm thấy nên tự học một phen.
Từ trong trữ vật lấy ra một cuốn bản thảo nhỏ. Bản thảo cũng không dày, có lẽ tầm mười mấy trang, bìa màu vàng hơi tối, bốn góc đã không còn được nguyên vẹn. Cái này bàn thảo, hẳn nguyên chủ nhân của nó đã sử dụng rất nhiều.
-Cho nên nói, cái này bản thảo, đối với viện trưởng hẳn sẽ không phải vật tùy tiện sao?
Phương Hạo Nhiên lẩm bẩm. Viện trưởng nhìn qua giống như hơi tùy tiện điểm, đối với hắn chỉ điểm vẫn là thực tận tụy đấy! Phương Hạo Nhiên thầm nghĩ có cơ hội, vẫn nên là đối với lão nhân gia tỏ ra hiếu kính một điểm. Hắn kì thực trong lòng, chẳng biết từ bao giờ, vẫn luôn là sở hữu một câu: "Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo", mà lại này bản thảo, há chỉ là tích thủy, phải không?
Lẳng lặng đi về, tiểu viện hắn ở không có bóng dáng Hàn Tuyết. Dù sao bây giờ cũng không phải thời gian nghỉ ngơi, nàng bận cũng là điều bình thường.
Tìm một chỗ ngồi xuống, Phương Hạo Nhiên cẩn thận lật bản thảo trang đầu tiên, chậm rãi đọc. Chữ có chút xấu, mà lại ngữ pháp quá tùy tiện. Giống như, giống như là tác giả ghi được một đoạn, cảm thấy không đúng, lại xóa sửa lại. Một vài góc còn có lưu lại vết nước thấm, hẳn là mồ hôi sao?
Phương Hạo Nhiên kiên nhẫn đọc, trong lòng thầm cảm thán:
-Viện trưởng, ngài có lòng!
"Ắt xì!"
Nào đó gian phòng, lão nhân đang ngồi bỗng nhảy mũi. Đưa tay lên ngực, theo thói quen móc ra sổ nhỏ, chỉ là trong tay cảm thấy trống không một mảnh. Lão nhân như sực nhớ ra, lắc đầu:
-Quên mất, liền là tiện tay ném cho tiểu tử kia. Theo ta mấy chục năm, đến nay đều thành thói quen
Viện trưởng đứng dậy, vừa đi vừa lẩm bẩm:
-Cái kia cũ nát bản thảo, lúc trước giặt đồ quên lấy ra khỏi áo, đều nhàu nát một mảnh. Phơi khô cũng liền nhòe hết nét mực, không biết tiểu tử kia đọc được không a?
Viện trưởng giống như tự hỏi
-Phì, lão phu mới lười quản. Phương gia tiểu tử kia không phải rất ngon sao? Lão phu bên cạnh chỉ dạy không thơm sao? Muốn tự học? Tốt a! Đừng nói ta không hết lòng rồi, kia bản thảo tùy tiện đọc.
Lại nói:
-Cũng may sớm nhờ tiểu Tống chép lại một bản, ân, đi đọc đã!
…
Phương Hạo Nhiên rất kiên nhẫn, thực! Dù cho bản thảo không dài, bất quá nhiều chỗ đã mờ đi, hắn phải vừa đọc vừa suy đoán, tổng kết, lại nghiền ngẫm tổng thể nội dung. Thành thử, cho đến khi lật xong trang cuối cùng, ngẩng đầu lên, ngoại trừ hắn bên cạnh ngọn đèn ban nãy tiện tay châm, xung quanh một mảnh đen kịt.
-Mẫu thân?
Phương Hạo Nhiên có chút cau mày. Bình thường hẳn không có đạo lý hắn hồn nhiên quên thời gian như thế này a. Bởi vì nếu như có đi chăng nữa, Hàn Tuyết hẳn sẽ đến bên gọi hắn dùng bữa. Mà lại hôm nay, xung quanh bốn bề yên ắng, tiểu viện tĩnh mịch. Lẽ hiển nhiên, Hàn Tuyết, nàng không tại!
-Kì quái, mẫu thân nàng đâu này?
Phương Hạo Nhiên có chút không hiểu. Này Hoàng gia học viện hắn cùng Hàn Tuyết ở chung, không lý nào nàng có việc lại không ở trước đó nhắc qua.
-Là quên sao?
Hắn thầm nói. Lí do này cũng có thể hiểu, chỉ là, trong lòng không biết vì sao luôn có một cỗ bất an. Khẽ tìm quanh phòng một lượt, Phương Hạo Nhiên rốt cuộc tìm ra trên bàn một mảnh giấy nhỏ, bên trên viết:
-Ta có việc, về Phương gia một đêm!
-Như vậy sao?
Rốt cuộc biết đến một chút nguyên do, chỉ là trong lòng cảm giác kì lạ vẫn luôn không biến mất. Phương Hạo Nhiên dứt khoát đứng dậy. Cái kia Phương gia đúng không? Hắn cũng không muốn về, nhưng nếu cần phải về mà nói, lại có gì đáng quan tâm, đi liền đi sao?
Phương Hạo Nhiên nghĩ, bước chân lại không ngừng, sau lưng Hoàng gia học viện sớm cánh cửa, sớm đã biến mất trong đêm tối.
Phương gia cách Hoàng gia học viện khá xa, Phương Hạo Nhiên trong lòng bất an, hiển nhiên là toàn lực chạy đi
Theo lí thuyết mà nói, Hàn Tuyết cùng hắn đều là Phương gia người, nàng lần này về Phương gia hẳn cũng sẽ không có vấn đề. Mà lại, lui một bước, dù cho bọn hắn đối với Hàn Tuyết làm khó dễ, cũng không không gây nguy hại đến nàng a?
-Cho nên, không nói những cái khác, tình huống bết bát nhất, có lẽ là bọn hắn gây khó dễ không để mẫu thân đi sao?
Phương Hạo Nhiên phỏng đoán. Cho nên hắn cần phải suy tính thế nào để đưa Hàn Tuyết rời khỏi Phương gia đi? Suy tính rất nhiều khả năng, chỉ là, Phương Hạo Nhiên vừa chạy đến trước đại môn Phương gia, đã thấy một đạo uyển chuyển bóng người từ bên trong bước ra. Đại môn Phương gia từ từ khép lại, mà đạo kia bóng người từ từ quay mặt ra, không phải Hàn Tuyết sao?
-Mẫu thân ngươi không có chuyện gì sao?
Phương Hạo Nhiên thân ảnh lóe lên, chớp mắt đi đến bên Hàn Tuyết.
-Ôi!
Hàn Tuyết giật mình đặt tay lên ngực, định thần lại nhìn, có chút giận gắt:
-Hù chết người. Nhi tử ngươi làm gì a?
-Không tìm thấy mẫu thân, ta lo lắng nha!
Phương Hạo Nhiên nói.
-Chẳng phải ta sớm ghi lại lời nhắn rồi sao? Không đọc được?
Hàn Tuyết nghi hoặc. Hắn không đọc được, hay là nàng quên nhắc?
-Là, đọc được. Bất quá ta có linh cảm không lành.
-Phì!
Hàn Tuyết bật cười đánh nhẹ vai hắn một cái:
-Ngươi một cái tiểu hài còn cái gì linh cảm? Còn định sở hữu trực giác của nữ nhân à!
Phương Hạo Nhiên nghe Hàn Tuyết nói vậy, ngây ngô gãi đầu. Quả thực, mẫu thân nàng hiện tại hoàn hảo đứng trước mặt a! Dù sao kia cảm giác bất an như cũ tồn tại, ân, phải nói là giảm đi khá nhiều, nhưng là cảm giác dù sao cũng không phải thật.
-Hẳn là, ta nghĩ nhiều sao?
Hắn thầm phỏng đoán, đoạn nói với Hàn Tuyết:
-Kia, vậy chúng ta về sao?
Hàn Tuyết liếc mắt hờn dỗi:
-Chẳng lẽ ngươi muốn ở lại Phương gia, cứ như thế không muốn ở cùng ta rồi?
Phương Hạo Nhiên ngây ngốc lăng không đứng một chỗ. Cái kia liếc mắt, phong tình vạn chủng. Mà lại, nàng nói vậy là sao a? Phải chăng mẫu thân nàng nói, là bao hàm thêm một tầng khác ý tứ?
Hàn Tuyết bỗng cảm thấy mặt nóng bừng. Cô ta cũng không biết chớp mắt trước đó bản thân nổi điên cái gì, lại nói ra như vậy lời nói. Sâu trong lòng, có một âm thanh nhắc cho nàng: Hắn là ngươi nhi tử a!
Nhìn lại bản thân nhi tử, hắn đang đứng yên ở đó, chỉ là ánh mắt nhìn nàng, có chút là lạ.
Đối với cái kia ánh mắt, Hàn Tuyết dường như không dám đối mặt. Cô ta dường như vẫn đang nhìn đường phía trước, miệng ngập ngừng nói:
-Nhìn...cái gì vậy a! Đi về...sao?!
Phương Hạo Nhiên rốt cục định thần lắc đầu. Bản thân là sao vậy a? Hắn nhìn xung quanh một lượt, hiện tại là thời điểm nghĩ lung tung sao? Trông thấy Hàn Tuyết đã đi trước mấy bước, liền cũng vội vàng đuổi theo.
(Này phân đoạn còn chưa xong, mai viết tiếp. Giờ nhân gia bận rồi!)
Từ trong trữ vật lấy ra một cuốn bản thảo nhỏ. Bản thảo cũng không dày, có lẽ tầm mười mấy trang, bìa màu vàng hơi tối, bốn góc đã không còn được nguyên vẹn. Cái này bàn thảo, hẳn nguyên chủ nhân của nó đã sử dụng rất nhiều.
-Cho nên nói, cái này bản thảo, đối với viện trưởng hẳn sẽ không phải vật tùy tiện sao?
Phương Hạo Nhiên lẩm bẩm. Viện trưởng nhìn qua giống như hơi tùy tiện điểm, đối với hắn chỉ điểm vẫn là thực tận tụy đấy! Phương Hạo Nhiên thầm nghĩ có cơ hội, vẫn nên là đối với lão nhân gia tỏ ra hiếu kính một điểm. Hắn kì thực trong lòng, chẳng biết từ bao giờ, vẫn luôn là sở hữu một câu: "Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo", mà lại này bản thảo, há chỉ là tích thủy, phải không?
Lẳng lặng đi về, tiểu viện hắn ở không có bóng dáng Hàn Tuyết. Dù sao bây giờ cũng không phải thời gian nghỉ ngơi, nàng bận cũng là điều bình thường.
Tìm một chỗ ngồi xuống, Phương Hạo Nhiên cẩn thận lật bản thảo trang đầu tiên, chậm rãi đọc. Chữ có chút xấu, mà lại ngữ pháp quá tùy tiện. Giống như, giống như là tác giả ghi được một đoạn, cảm thấy không đúng, lại xóa sửa lại. Một vài góc còn có lưu lại vết nước thấm, hẳn là mồ hôi sao?
Phương Hạo Nhiên kiên nhẫn đọc, trong lòng thầm cảm thán:
-Viện trưởng, ngài có lòng!
"Ắt xì!"
Nào đó gian phòng, lão nhân đang ngồi bỗng nhảy mũi. Đưa tay lên ngực, theo thói quen móc ra sổ nhỏ, chỉ là trong tay cảm thấy trống không một mảnh. Lão nhân như sực nhớ ra, lắc đầu:
-Quên mất, liền là tiện tay ném cho tiểu tử kia. Theo ta mấy chục năm, đến nay đều thành thói quen
Viện trưởng đứng dậy, vừa đi vừa lẩm bẩm:
-Cái kia cũ nát bản thảo, lúc trước giặt đồ quên lấy ra khỏi áo, đều nhàu nát một mảnh. Phơi khô cũng liền nhòe hết nét mực, không biết tiểu tử kia đọc được không a?
Viện trưởng giống như tự hỏi
-Phì, lão phu mới lười quản. Phương gia tiểu tử kia không phải rất ngon sao? Lão phu bên cạnh chỉ dạy không thơm sao? Muốn tự học? Tốt a! Đừng nói ta không hết lòng rồi, kia bản thảo tùy tiện đọc.
Lại nói:
-Cũng may sớm nhờ tiểu Tống chép lại một bản, ân, đi đọc đã!
…
Phương Hạo Nhiên rất kiên nhẫn, thực! Dù cho bản thảo không dài, bất quá nhiều chỗ đã mờ đi, hắn phải vừa đọc vừa suy đoán, tổng kết, lại nghiền ngẫm tổng thể nội dung. Thành thử, cho đến khi lật xong trang cuối cùng, ngẩng đầu lên, ngoại trừ hắn bên cạnh ngọn đèn ban nãy tiện tay châm, xung quanh một mảnh đen kịt.
-Mẫu thân?
Phương Hạo Nhiên có chút cau mày. Bình thường hẳn không có đạo lý hắn hồn nhiên quên thời gian như thế này a. Bởi vì nếu như có đi chăng nữa, Hàn Tuyết hẳn sẽ đến bên gọi hắn dùng bữa. Mà lại hôm nay, xung quanh bốn bề yên ắng, tiểu viện tĩnh mịch. Lẽ hiển nhiên, Hàn Tuyết, nàng không tại!
-Kì quái, mẫu thân nàng đâu này?
Phương Hạo Nhiên có chút không hiểu. Này Hoàng gia học viện hắn cùng Hàn Tuyết ở chung, không lý nào nàng có việc lại không ở trước đó nhắc qua.
-Là quên sao?
Hắn thầm nói. Lí do này cũng có thể hiểu, chỉ là, trong lòng không biết vì sao luôn có một cỗ bất an. Khẽ tìm quanh phòng một lượt, Phương Hạo Nhiên rốt cuộc tìm ra trên bàn một mảnh giấy nhỏ, bên trên viết:
-Ta có việc, về Phương gia một đêm!
-Như vậy sao?
Rốt cuộc biết đến một chút nguyên do, chỉ là trong lòng cảm giác kì lạ vẫn luôn không biến mất. Phương Hạo Nhiên dứt khoát đứng dậy. Cái kia Phương gia đúng không? Hắn cũng không muốn về, nhưng nếu cần phải về mà nói, lại có gì đáng quan tâm, đi liền đi sao?
Phương Hạo Nhiên nghĩ, bước chân lại không ngừng, sau lưng Hoàng gia học viện sớm cánh cửa, sớm đã biến mất trong đêm tối.
Phương gia cách Hoàng gia học viện khá xa, Phương Hạo Nhiên trong lòng bất an, hiển nhiên là toàn lực chạy đi
Theo lí thuyết mà nói, Hàn Tuyết cùng hắn đều là Phương gia người, nàng lần này về Phương gia hẳn cũng sẽ không có vấn đề. Mà lại, lui một bước, dù cho bọn hắn đối với Hàn Tuyết làm khó dễ, cũng không không gây nguy hại đến nàng a?
-Cho nên, không nói những cái khác, tình huống bết bát nhất, có lẽ là bọn hắn gây khó dễ không để mẫu thân đi sao?
Phương Hạo Nhiên phỏng đoán. Cho nên hắn cần phải suy tính thế nào để đưa Hàn Tuyết rời khỏi Phương gia đi? Suy tính rất nhiều khả năng, chỉ là, Phương Hạo Nhiên vừa chạy đến trước đại môn Phương gia, đã thấy một đạo uyển chuyển bóng người từ bên trong bước ra. Đại môn Phương gia từ từ khép lại, mà đạo kia bóng người từ từ quay mặt ra, không phải Hàn Tuyết sao?
-Mẫu thân ngươi không có chuyện gì sao?
Phương Hạo Nhiên thân ảnh lóe lên, chớp mắt đi đến bên Hàn Tuyết.
-Ôi!
Hàn Tuyết giật mình đặt tay lên ngực, định thần lại nhìn, có chút giận gắt:
-Hù chết người. Nhi tử ngươi làm gì a?
-Không tìm thấy mẫu thân, ta lo lắng nha!
Phương Hạo Nhiên nói.
-Chẳng phải ta sớm ghi lại lời nhắn rồi sao? Không đọc được?
Hàn Tuyết nghi hoặc. Hắn không đọc được, hay là nàng quên nhắc?
-Là, đọc được. Bất quá ta có linh cảm không lành.
-Phì!
Hàn Tuyết bật cười đánh nhẹ vai hắn một cái:
-Ngươi một cái tiểu hài còn cái gì linh cảm? Còn định sở hữu trực giác của nữ nhân à!
Phương Hạo Nhiên nghe Hàn Tuyết nói vậy, ngây ngô gãi đầu. Quả thực, mẫu thân nàng hiện tại hoàn hảo đứng trước mặt a! Dù sao kia cảm giác bất an như cũ tồn tại, ân, phải nói là giảm đi khá nhiều, nhưng là cảm giác dù sao cũng không phải thật.
-Hẳn là, ta nghĩ nhiều sao?
Hắn thầm phỏng đoán, đoạn nói với Hàn Tuyết:
-Kia, vậy chúng ta về sao?
Hàn Tuyết liếc mắt hờn dỗi:
-Chẳng lẽ ngươi muốn ở lại Phương gia, cứ như thế không muốn ở cùng ta rồi?
Phương Hạo Nhiên ngây ngốc lăng không đứng một chỗ. Cái kia liếc mắt, phong tình vạn chủng. Mà lại, nàng nói vậy là sao a? Phải chăng mẫu thân nàng nói, là bao hàm thêm một tầng khác ý tứ?
Hàn Tuyết bỗng cảm thấy mặt nóng bừng. Cô ta cũng không biết chớp mắt trước đó bản thân nổi điên cái gì, lại nói ra như vậy lời nói. Sâu trong lòng, có một âm thanh nhắc cho nàng: Hắn là ngươi nhi tử a!
Nhìn lại bản thân nhi tử, hắn đang đứng yên ở đó, chỉ là ánh mắt nhìn nàng, có chút là lạ.
Đối với cái kia ánh mắt, Hàn Tuyết dường như không dám đối mặt. Cô ta dường như vẫn đang nhìn đường phía trước, miệng ngập ngừng nói:
-Nhìn...cái gì vậy a! Đi về...sao?!
Phương Hạo Nhiên rốt cục định thần lắc đầu. Bản thân là sao vậy a? Hắn nhìn xung quanh một lượt, hiện tại là thời điểm nghĩ lung tung sao? Trông thấy Hàn Tuyết đã đi trước mấy bước, liền cũng vội vàng đuổi theo.
(Này phân đoạn còn chưa xong, mai viết tiếp. Giờ nhân gia bận rồi!)